Thiếu niên thở hổn hển quay đầu lại, “Lần này không tính!” 
“Câu trả lời chỉ có một chữ!” 
Một chữ, cũng có thể là “không” mà. 
Chẳng qua lúc cô lén nhìn vào mắt của cậu, tiếng cười của cô bỗng nhỏ dần. 
Yêu càng nhiều, thì sẽ càng dè dặt. 
“Tiểu Cố,” cô gọi. 
Cô nghĩ, làm sao cô có thể ích kỷ như vậy được chứ. 
Mỗi giây mỗi phút cô đều tự nhủ với lòng mình, trằn trọc suy nghĩ, vẫn còn giữ lại một tia hy vọng. 
—— Hôm nào cũng chờ đợi một câu trả lời, chẳng khác bị hành hạ là bao. 
Mắt cô dịu dàng như sóng, đặc biệt là nụ cười hiền hậu kia, đột nhiên lại khiến trái tim Cố Thần đập nhanh hơn. 
Cậu cắt ngang lời cô, làm ra vẻ như đại nhân rộng lượng bỏ qua cho cô vậy. 
“Nghĩ lại thì, không nên nói làm gì.” 
Cậu hất cằm lên, “Cậu còn quá nhỏ, tôi biết cậu xấu hổ, tôi cho phép cậu không nói cũng được.” 
Nói xong cậu liền đi ra ngoài, trông có vẻ hơi gấp gáp, “Có phải chúng ta nên đi đến trường không?” 
Rõ ràng là vì kích động nên mới đi đến bước này, nhưng khi chuyện ập đến, cậu vẫn còn sợ. 
Cậu sợ phải nghe thấy câu trả lời mà mình không mong muốn, sợ một khi cô đã nghiêm túc nói ra, quan hệ giữa hai người sẽ bắt đầu có sự thay đổi. 
Cậu đã tưởng tượng về tương lai của hai người sau này rất nhiều lần, cậu sẽ dẫn cô đi nếu cô muốn xem mặt trời mọc, cô không leo lên đến đỉnh núi được thì cậu có thể cõng cô trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-day-coc-so-vo/1210361/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.