“Nhị ca anh không biết đâu, thằng giặc Lý dạo này thảm lắm luôn, hai ngày trước em tưởng anh ở đại viện, lúc về đó định tìm anh thì thấy đi sau nó có thêm hai nhân viên bảo vệ, chạy bộ quanh con ngõ thừa sống thiếu chết ha ha ha ha, anh nói xem chúng ta quay về có nên lượn vài vòng trước mặt nó không?”
“Nhị ca, anh có nghe thấy không?”
“Hả…” Cố Thần hồi hồn, không nhìn về phía sau nữa, “Nói tiếp đi…”
Khóe miệng Tôn Hạo Quảng giật giật, bán tín bán nghi nói tiếp, “Em nghe nói, bữa đó tụi nó cũng đi uống rượu, không biết uống thế nào mà lái xe tông vào cây…”
“À…” Cố Thần nghe một hồi lại thất thần.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau, làn váy dài được gió thổi nhẹ nhàng phất lên, thỉnh thoảng cậu còn nhìn thấy mép váy tung bay.
“Tuy người không bị sao hết, nhưng chắc là ông già của nó thấy…”
“Ừ.”
Thậm chí, không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu cứ cảm thấy có người đang nhìn mình đằng sau, khiến lưng cậu càng lúc càng nóng, càng ngày càng khó chịu.
Cậu bỗng ngoái đầu lại trừng mắt.
Sở Dư khẽ bật cười.
“Bây giờ chúng ta lượn một vòng, chắc chắn sẽ làm nó tức chết, anh thấy sao nhị ca?”
“Ừ.”
Tôn Hạo Quảng quay đầu lại, thấy người đội nón bên cạnh cậu càng ngày càng cúi thấp người, cả người đều xấu hổ, còn có vài bong bóng hường phấn xung quanh.
Cậu quay lại nhìn Sở Dư đang mỉm cười dịu dàng, đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng.
—— Ngược quá mà, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-day-coc-so-vo/1210360/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.