Sáng sớm, Thạch Hổ để Tử Dương lại một mình.
Những lời trách cứ chực tuôn ra khỏi miệng, lại chần chừ. Ánh mắt ngập nước kia còn chưa tan hết sương mù, khiến Thạch Hổ nhịn không được mà kéo y vào trong ngực.
“Ngươi khóc đẹp như vậy, lần sau không được cho ai nhìn thấy, chỉ được để ta nhìn, thật muốn móc mắt bọn chúng!”
“Vậy… Sau này bệ hạ đừng để người xuất gia như ta nhìn thấy cảnh sát sinh! Ta không nhìn nổi! Người đưa tin kia thật đáng thương…”
“Cái này… Được… Về sau không để ngươi nhìn thấy mấy màn huyết tinh này nữa, để khỏi bẩn mắt người thiện tâm như ngươi…”
Thạch Hổ liên tục dỗ dành, cuối cùng để Tử Dương bình tĩnh lại, bộ dáng đáng thương đủ khiến lưỡi dao sắc bén trở nên mềm nhũn.
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, nếu là Anh Đào, chỉ sợ ngay cả mắt cũng sẽ không chớp.
Bên này thâm tình mật ý, lại nghe bên ngoài nói Thái tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Thạch Hổ sợ Tử Dương mất hứng, hai người lại triền miên một hồi, rồi mới để cho người truyền Thạch Thúy tiến vào.
Thạch Thúy còn chưa bước vào cửa, đã thấy thân ảnh nhỏ xinh của Tử Dương đẩy Thạch Hổ sang một bên. Trong lòng hắn nhất thời bốc lửa, thì ra để thái giám hầu hạ mình ở bên ngoài lâu như vậy, là để phụ hoàng cùng yêu tinh này chơi đùa.
“Phụ hoàng! Mẫu hậu bị bệnh, người không tới thăm y, ở trong này làm cái gì!”
Thạch Hổ nghe hắn khẩu khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/2879763/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.