Thạch Hoằng đi theo Anh Đào, vừa vào đã bị cảnh đánh nhau làm hoa mắt, trong mơ hồ còn nghe bọn lính đồng thanh hô “sát”, không khỏi rút lui vài bước.
Anh Đào nhìn lại, trong lòng bất đắc dĩ, Thạch Lặc sao lại có đứa con văn nhược thế này?
Phó tướng thấy Anh Đào, đang định hành lễ, bỗng nhiên nhìn thấy Thạch Hoằng, kinh ngạc không thôi.
Anh Đào chỉ Thạch Hoằng, quát phó tướng kia “Còn không mau tham kiến thế tử!”
Bên kia binh lính đồng loạt thủ thế, toàn bộ im lặng.
Sau đó phó tướng kia đi đầu chắp tay hành lễ, chúng binh đồng loạt quỳ xuống “Cung nghênh thế tử, tướng quân”
Thạch Hoằng mở to đôi mắt, nhìn Anh Đào rồi nói “Bình thân”
Có trời mới biết hắn không quen việc nói lớn tiếng trước mặt nhiều người đến cỡ nào.
Một tiếng ‘Bình thân’ không chút uy nghiêm khiến bọn lính đều không thể nhịn cười. Thế tử này quả nhiên không phù hợp với chiến trường.
Toàn bộ buổi sáng, trừ việc ăn cát uống gió ngoài thao trường, Thạch Hoằng không hề cảm thấy chút lạc thú nào. Mặc cho những chiếc áo giáp hay những con ngựa chiến đẹp đẽ nhường nào, cũng chỉ khiến hắn âm thầm run sợ.
Lại đi qua kho binh khí, lúc trước Thạch Lặc mời thầy dạy hắn dùng qua, ai ngờ hắn ngay cả cung cũng không kéo nổi, việc dạy hắn dùng những binh khí còn lại khiến cả hắn và sư phó đều đau đầu. Việc tập võ cuối cùng đành phải bỏ.
Kiên trì đến tận lúc mặt trời lên cao, Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/2879741/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.