Một vòng vải lớn băng quanh người Thạch Hổ đã ướt đẫm. Thời điểm rửa vết thương, ngay cả kêu hắn cũng không kêu một tiếng.
Đối với Thạch Hổ mà nói, bị thương là chuyện cực bình thường, chỉ bất quá lần này Mộ Dung Hoàng trúng độc, khiến trong lòng hắn có chút khó chịu.
Anh Đào vòng tay qua thắt lưng Thạch Hổ, mặt cơ hồ dán trên bụng hắn, thở ra nhiệt khí phân tán sự chú ý của hắn. Bàn tay chầm chậm luồn qua cổ áo Anh Đào.
“… … …”
Anh Đào mạnh mẽ đứng dậy, buộc vải trắng qua loa trước ngực Thạch Hổ, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
“Làm sao vậy?”
“... Ngươi… Ngươi không tới thăm hắn sao?”
“Ai?”
Anh Đào nguýt hắn một cái, đó không phải huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi sao, quả nhiên trọng sắc khinh bạn.
“A, hắn… Có hữu hầu ở đó rồi, không có việc gì đâu.”
“Các ngươi đã đi đâu? Sao lại thành ra như vậy?”
“Quân sự cơ mật…”
“… … …” Anh Đào xoay người định đi, lại bị Thạch Hổ một phen giữ chặt, không thể phản kháng, ngã vào lòng hắn.
Không dài dòng, y hạ thấp người, ngồi trên khố Thạch Hổ, cách quần áo nhưng vẫn có thể cảm thấy thứ vừa cứng vừa nóng bên dưới.
“Ngươi!!”
“Ngươi xem, ta đã như vậy rồi …”
“Không được, trên người ngươi có thương tích.”
“Vết thương nhỏ ấy mà, không có gì đáng ngại.”
“… Đúng rồi, ngươi không phải định nói cho ta chuyện gì bất ngờ sao?”
Lúc này chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/2879724/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.