Chiều hôm sau tan sở, tôi lấy điện thoại ra xem định vị nhà Trì Thành mà hắn gửi cho tôi rồi đón xe tới đó.
Trước đây tôi từng tới nhà Trì Thành một lần nên cũng không mấy lạ lẫm, tôi kích động đưa tay bấm mật khẩu.
Sau khi nhập "000501", cửa lập tức mở ra.
Gã 1 ngoài lạnh trong nóng này thế mà đặt mật khẩu như vậy thật.
Vào nhà, tôi đi thẳng đến phòng mèo, dù sao tôi cũng rất nhớ Mộc Mộc, con mèo hoang mà trước kia tôi cho ăn một tuần.
Phòng mèo nhà Trì Thành rộng bằng phòng khách nhà tôi, trong đó đặt mấy cây mèo, nhìn là biết loại đắt tiền, bên cạnh còn có những vật dụng hàng ngày của Mộc Mộc như đồ ăn mèo, chén mèo, chậu cát, thậm chí còn có cả tủ đồ thú cưng, quần áo cho mèo rực rỡ muôn màu, cái áo sư tử hôm đó Mộc Mộc mặc cũng treo trong tủ, không ngờ Trì Thành còn chăm chút cách ăn mặc cho Mộc Mộc nữa.
Nhưng ngắm phòng mèo lâu như vậy mà vẫn không thấy Mộc Mộc tôi nhớ mong, nó đi đâu rồi nhỉ.
Tôi tìm một hồi, rốt cuộc tìm được Mộc Mộc đang cuộn tròn ngủ trong cái hang hình hoa hướng dương trên cây mèo.
Nhìn nó bây giờ giống hệt một quả bóng xù lông, thật sự đáng yêu vô cùng.
Không muốn quấy rầy giấc ngủ của Mộc Mộc, tôi đưa ngón tay vuốt nhẹ lông nó. Không ngờ đúng lúc này, chuông báo tin nhắn "001" vang lên, tôi rón rén lấy điện thoại ra khỏi cặp hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dai-dien-la-toi-khong-vua-y-a/2659139/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.