Đang kéo áo nửa chừng thì bất thình lình tôi nghe thấy câu này, hoảng đến nỗi điện thoại cầm trong tay rơi độp xuống sàn.
Không có thời gian nghĩ nhiều, trước tiên tôi kéo áo lại đàng hoàng, sau đó đứng dậy khỏi ghế salon rồi từ từ quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ trạc tứ tuần, khí chất ưu nhã, nhan sắc mặn mà chậm rãi đi tới chỗ tôi.
"Chào dì... cháu là cấp dưới của Trì tổng, tới chăm sóc Mộc Mộc ạ." Tôi nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng tự hỏi chẳng phải Trì Thành nói dì giúp việc luôn quét dọn xong trước năm giờ chiều à? Sao giờ còn ở đây?
Vậy những gì tôi vừa làm...... đều bị dì thấy hết rồi sao?
Phắc, còn để tôi sống nữa không!
Thật muốn đào lỗ chui xuống mà.
Nhưng nhìn người này có khí chất ưu nhã thoát tục, phong thái yểu điệu, ăn mặc sang trọng, không giống người giúp việc cho lắm.
259
Tôi đứng im tại chỗ, người phụ nữ đối diện ngắm nghía tôi từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn càng tỏ ra vui vẻ, trên mặt xuất hiện nụ cười hiền lành đặc trưng của người trung niên, bà nói: "Ồ, con là người con trai dì yêu thầm đấy à."
"...... Dạ?" Tôi mờ mịt, con trai bà? Là ai?
260
Sau khi nói chuyện một hồi, rốt cuộc tôi đã biết người phụ nữ trung niên giờ phút này đang cầm điện thoại của tôi nói chuyện với chàng trai của tôi là ai.
Thì ra bà không phải dì giúp việc mà là mẹ ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dai-dien-la-toi-khong-vua-y-a/2659138/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.