1. Cứ mỗi đầu năm học mới, thầy giáo dạy thêm Toán của chúng tôi sẽ chuyển cho cả lớp một danh sách, bảo chúng tôi điền đầy đủ thông tin trường lớp, số điện thoại cá nhân và cả điện thoại bố mẹ vào đó.
"Để thầy còn nhắn tin nghỉ học ấy mà."
Nghỉ học thì ai mà chẳng muốn.
Tôi hí hoáy điền hết thông tin cá nhân của mình vào, chuyển tờ giấy sang cho Duẫn Thành.
"Tao quên số điện thoại của tao rồi."
"Cái gì cơ, mày quên số điện thoại của mày á?"
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người quên được số điện thoại của mình luôn.
"Thôi được rồi, đưa tao điện thoại của mày, để tao nháy sang máy tao là biết ngay."
Thế là cho dù ngày đó chúng tôi vẫn chưa thân thiết với nhau lắm, tôi đã sớm có số điện thoại của cậu ấy trong máy rồi.
2. "Này, tao mệt quá."
Tôi vừa thở hồng hộc, vừa cố gắng nhấc chân leo lên bậc thang thứ mấy trăm đó mà tôi chẳng hề nhớ. Trời đang mưa như trút nước, và lũ chúng tôi, hơn năm trăm con người vẫn kiên trì leo và leo tới điểm tham quan ở tầng cao nhất.
Mưa từ đêm hôm qua, và tôi đã khá quan ngại về cái thời tiết vừa lạnh vừa mưa này đến mức mặc một chiếc áo hoodie, khoác thêm một cái denim thật là dày. Cơ mà nóng, nóng thật đấy. Có ai leo bậc thang suốt nửa tiếng đồng hồ mà không nóng đâu cơ chứ. Một tay cầm áo khoác, một tay tôi tiếp tục che ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua/2596531/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.