"Được, tôi không cản nữa, nếu đây thật sự là điều cô muốn"
"Nhất Hàn mày điên rồi! Bác sĩ tâm lý cái thá gì!"
Hàn Tư Phong tức giận, mất kiểm soát mà lao đến nắm cổ áo bác sĩ tâm lý ấy. Một giọng nói cất lên khiến anh buông tay và quay lại.
"Hàn Tư Phong, anh lấy tư cách gì mà nói Nhất Hàn? Hôm nay không ai cản được tôi đâu"
Nói xong cô lại trở lại gương mặt tươi cười và nhìn từng người một.
"Nhất Hàn, Bạch Lộc, khoảng thời gian tôi mang thai thật sự cảm ơn hai người rất nhiều. Nhờ đứa bé mà tôi đã có động lực để sống một chút. Biết gì không, khi đó tôi đã nghĩ ra tên của đứa bé rồi đó. Nếu là con trai nó sẽ tên là Khải Nguyên, còn con gái thì sẽ tên là Vân Hạ. Dù là trai hay gái, tôi đều mong nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, không như người mẹ vô dụng của nó."
Cô thở dài và ngẩn mặt nhìn bầu trời xanh.
"Nhưng có lẽ tôi và nó không có duyên với nhau. Hoặc có lẽ ông trời nghĩ rằng tôi không xứng làm mẹ của nó nên đã đem nó đi. Tôi biết hai người vẫn luôn tự trách bản thân không bảo vệ được đứa trẻ. Đừng như vậy nữa vì mọi lỗi lầm là do tôi. Là do tôi không biết bảo vệ bản thân, là do tôi ngu ngốc nên bị kẻ khác hại. Tôi đã làm mọi người phiền lòng, xin lỗi."
"Trường Cửu, cô không có lỗi. Cô chưa bao giờ có lỗi, là thế giới này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838159/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.