Mạnh Tư Thành cảm thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương, bàn tay ở trong bóng tối tìm được bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt ở trong tay mình nói tiếp: “Thời điểm anh gặp lại em, tự anh cũng cảm thấy mình không được tự nhiên, luôn sợ không dám nhìn em, nhưng lại không nhịn được muốn gặp em. Sau đó anh nghĩ, chắc vì tại trước mặt em, anh giống như người thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại giống một thiếu niên lỗ mãng, tự ti. Có lúc thậm chí cảm thấy gặp lại em, anh bỗng trở thành một người hoàn toàn khác, dường như có một người tự ti núp sâu trong nội tâm mình.”
Tô Hồng Tụ không nghĩ tới đột nhiên Mạnh Tư Thành lại nói ra những lời như vậy, nhớ đi nhớ lại, cũng không nhịn được cắn chặt môi.
Mạnh Tư Thành thở dài, nói: “Anh luôn nói với em những lời khó nghe, làm cho em khó chịu, đây là anh không tốt, sau này anh sẽ không như vậy nữa, có được hay không?”
Trong bóng tối, Tô Hồng Tụ trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thật ra thì rất nhiều chuyện em làm cũng không đúng, em cũng vậy rất không hiểu chuyện. Chẳng qua em cảm thấy rất nhiều chuyện hai chúng ta cư xử như giống như đứa trẻ, trước kia không biết làm thế nào để chung đụng, sau lại giống như không quá hiểu. Hiện tại thì tốt rồi, giống như lập tức trưởng thành, chúng ta đã học được làm thế nào để chung sống.” Cũng học thế nào để yêu đối phương.
Mạnh Tư Thành cúi đầu, êm ái hôn lên gương mặt cô, nói nho nhỏ: “Anh muốn yêu em thật tốt, chăm sóc em thật tốt.”
Qua nhiều năm như vậy, anh trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng kỳ thật chỉ có anh hiểu rõ, trong nội tâm anh vĩnh viễn tồn tại một cậu bé tại năm một tuổi liền mất đi cha mẹ, phải ăn nhờ ở đậu.
Ở trong lòng anh, em cũng giống như đứa bé kia, anh muốn chăm sóc em thật tốt, cũng chính là chăm sóc chính bản thân anh.
Một phen hôn môi, hai người lần nữa thở dốc dồn dập, nhưng dù sao Tô Hồng Tụ vẫn duy trì một tia lý trí, cẩn thận từ chối nói: “Dừng đến nữa, bây giờ đang ở trong xe đấy.”
Lý trí Mạnh Tư thành một lần nữa trở lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, không ngờ phát hiện cách đó không xa có một người bảo vệ đang nghi ngờ nhìn về hướng xe của mình, xem xét xung quanh.
Tô Hồng Tụ vốn đang nằm ngửa, thấy Mạnh Tư Thành nhìn ra phía ngoài sắc mặt chợt đổi, cũng vội vàng đứng dậy nhìn theo ra bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy người bảo vệ kia đang nhìn ngó phía bên này. Nhất thời mặt cô đỏ ửng, nhỏ giọng oán hận: “Anh xem đi, nhất định là bị người ta phát hiện.”
Mạnh Tư Thành nắm tay cô an ủi: “Không có chuyện gì, chỉ là hắn ta cảm thấy có gì không đúng, nhưng khẳng định không thấy được bên trong.”
Sắc mặt Tô Hồng Tụ vẫn xám trắng: “Vậy làm sao bây giờ? Bộ dáng của em như vậy làm sao dám bước xuống xe đi ra ngoài đây?”
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn trên người cô, vốn là dạ phục xinh đẹp, dịu dàng hôm nay giờ tứ tán xốc xếch, nhiều nơi thậm chí bị xé rách mở ra, anh tự tay cầm lễ phục này lên: “Thế nào? Em còn muốn mặc cái này đi ra ngoài sao?”
Tô Hồng Tụ nghe thấy giọng anh không ổn, ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt anh, biết anh nhất định lại nghĩ tới chuyện lúc trước rồi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vô tội hỏi: “Nhưng mà bây giờ em không mặc cái này còn mặc cái gì được đây?”
Mạnh Tư Thành nhìn chung quanh, chợt đứng dậy từ phía sau cầm lấy một chiếc áo khoác, bao bọc lung tung cho Tô Hồng Tụ: “Trước mặc cái này, anh dẫn em đi thẳng về.”
Tô Hồng Tụ“A” một tiếng: “Chúng ta cứ như vậy không chào mà đi?” Tô Tranh còn từng dặn dò qua có chuyện gì nhất định phải thông báo cho cô một tiếng. Mặc dù hai người ở trong xe làm ra sự tình hoang đường đó chắc chắn không thể nói cho Tô Tranh nhưng dù gì cũng phải cùng Tô Tranh chào hỏi.
Mạnh Tư Thành nghe cô nhắc tới Tô Tranh, nhớ tới chính mình một tháng chờ đợi trong đau khổ, hung hăng lườm cô một cái, nói: “Em nghĩ rằng chúng ta náo động một trận như vậy, cả trong đại sảnh còn có người không biết chuyện của chúng ta? Còn cần thông báo sao?” Câu nói sau cùng của anh có ý vị châm chọc rất nồng.
Tô Hồng Tụ nghe anh nhắc tới như vậy, nhớ tới chuyện mình bị anh mạnh mẽ kéo ra khỏi sảnh, nhất thời cũng hiểu ý tưởng mới vừa rồi của mình có chút không đúng, thật ra thì sau đó gọi điện thoại cho Tô Tranh là được rồi. Nhưng coi như không đúng thì sao, bị từ ngữ châm chọc như vậy của Mạnh Tư Thành làm cho cô có chút không cam lòng, yếu ớt cúi đầu, nhỏ giọng bất mãn: “Không nói thì không nói nữa, nhưng làm gì anh phải dữ như vậy!”
Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào trong ngực: “Anh không có hung dữ đối với em, anh chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tô Hồng Tụ cong môi uất ức: “Anh còn nói không hung, anh mới vừa rồi chính là đối với em dữ tợn! Anh mới vừa rồi còn nói về sau sẽ đối với em thật tốt, hiện tại đã đối với em dữ tợn!” Đúng lý không buông tha người, đây là Tô Hồng Tụ từ từ học hỏi đến bản lĩnh hạng nhất.
Mạnh Tư Thành nghe cô nói như thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày cười lên: “Tô Hồng Tụ thật ra em rất có bản lĩnh, thế nhưng đã học xong dùng lời của anh để phản bác anh.”
Chính Tô Hồng Tụ cũng mỉm cười: “Vốn chính là như vậy, em đâu có nói sai đâu?”
Mạnh Tư Thành gật đầu: “Em nói không sai , tốt lắm, mới vừa rồi là thái độ của anh không đúng, về sau anh sẽ không dữ tợn với em, có được hay không?” Bàn tay anh vỗ nhẹ sau lưng cô dịu dàng dụ dỗ, giống như dụ dỗ chú chó nhỏ, nhưng bên môi không nhịn được tràn ra nụ cười.
Tô Hồng Tụ hài lòng gật đầu: Được thôi, vậy chúng ta mau đi thôi.”
Mạnh Tư Thành lái xe, trực tiếp đưa Tô Hồng Tụ đến chỗ của mình, đoạn đường từ nhà để xe lên trên lầu, mặc dù không hẳn sẽ gặp phải người nào nhưng do Tô Hồng Tụ chỉ vẻn vẹn mặc một chiếc áo khoác nên cẩn thận nhìn xung quanh, như cũ rất lo lắng.
Mạnh Tư Thành hầu như ôm cô vào trong áo tây trang khoác ngoài của mình, một đường bước nhanh cẩn thận che chở cuối cùng đưa cô đến nhà mình.
Đi vào trong đại sảnh ấm áp, Mạnh Tư Thành mở đèn, đi tới tủ treo quần áo tìm một chiếc áo ngủ bằng nhung cho Tô Hồng Tụ mặc vào, rồi chạy đi phòng tắm mở nước nóng.
Tô Hồng Tụ mặc vào áo ngủ thoải mái ấm áp, ngồi ở trên ghế salon rộng lớn thở dài nhẹ nhõm: “Loại chuyện như vậy lần sau ngàn vạn lần không được xảy ra, thật là quá hoang đường rồi.”
Từ phòng tắm trở về, ánh mắt Mạnh Tư Thành lại rơi trên ghế sô pha bên cạnh: “Ở trên xe xác thực có chút hoang đường, như vậy về đến nhà thì không hoang đường nữa có phải hay không?”
Tô Hồng Tụ nhìn xuống ghế sô pha một lúc, lại nhìn bộ dạng giả bộ người tốt của Mạnh Tư Thành, trí nhớ một tháng trước trong nháy mắt trở lại trong đầu của cô: “Mạnh Tư Thành, chẳng lẽ anh. . . . “
Mạnh Tư Thành ngồi ở bên cạnh cô, một tay ôm cô vào trong lòng, hơi thở ấm áp đánh về phía tai mẫn cảm của cô: “Anh cảm thấy ở trên ghế salon cảm giác thật không tệ.”
Tô Hồng Tụ giãy giụa: “Đừng, hôm nay tạm thời không cần, có được hay không?”
Mạnh Tư Thành có chút bất mã: “Tại sao?” Nhưng là một mình anh chịu khổ chờ đợi đâu rồi, chẳng lẽ anh không nên làm nhiều hơn một lần để bồi thường sao?
Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, rất nhỏ giọng nói: “Anh mới vừa rồi dùng hơi quá sức, hiện tại chỗ đó vẫn còn đau một chút, không cần lại tới nữa có được không?”
Mạnh Tư Thành lập tức dừng lại, anh đặt Tô Hồng Tụ nằm thẳng trên ghế, muốn đưa tay thăm dò vào nơi đó của cô.
Cô đưa tay ngăn lại, nhưng căn bản không kháng cự được, cuối cùng bàn tay to của anh vẫn thăm dò đưa đến giữa hai chân cô, vì vậy mặt cô càng đỏ hơn, khẩn trương bắt lại cánh tay anh.
Ngón tay Mạnh Tư Thành tìm kiếm, chạm vào chỗ nụ hoa thì nghe thấy Tô Hồng Tụ hít vào một hơi, vì vậy ngẩng đầu nhìn cô một chút, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét đau lòng, cúi đầu hôn bên tai cô, nhẹ giọng thủ thỉ: “Về sau anh sẽ cẩn thận, sẽ không để cho em chịu ấm ức như thế nữa, có được không?”
Âm thanh của anh trầm thấp dịu dàng, còn mang theo áy náy mơ hồ, nghe ở trong tai Tô Hồng Tụ, ngọt đến tận trong lòng.
Trên mặt cô nóng lên, gật gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, nhỏ giọng “ Ừ” một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]