"Không sao đâu, nếu như em muốn thứ gì thì anh cũng sẽ cho em y hệt như vậy, em phải mau chóng bình phục lại rồi anh sẽ dẫn em đi tham gia đấu giá trang sức." Mộ Khanh cười rất dịu dàng: "Không chỉ vậy, đợi khi nào em bình phục, anh sẽ đưa hết tiền của anh cho em quản lý có được không?"
"Anh Khanh.."
"Nếu như chúng ta kết hôn, thì chúng ta sẽ là vợ chồng, việc quản lý tài sản của nhau cũng rất hợp tình hợp lý mà."
Trong lòng Tần San cảm thấy ngọt ngào như được rót mật ong vào vậy, cô nói: "Lam hải chi tinh đó bao nhiêu tiền vậy?"
"Không đắt đâu, khoảng 2 tỷ thôi."
Hai tỷ sao?
Tần San hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: "Đắt quá vậy, thật là quá đáng quá đi!"
Hiển nhiên là Tần San đã coi tiền của Mộ Khanh là tiền của mình rồi.
"Không sao đâu, em nghỉ sớm đi, ngày mai anh sẽ đến nữa."
"Vâng.." Tần San cảm thấy không nỡ "Anh Khanh đi đường cẩn thận nhé.."
Sau khi Mộ Khanh rời khỏi, Tần San bảo y tá gọt táo cho mình, sắc mặt của cô y tá tái nhợt, không dám tới gần cô, Tần San lập tức tức giận: "Cô không muốn làm nữa sao hả? Mau cút qua đây!"
"Vâng, thưa Tần tiểu thư."
Sau khi Tần San uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
"Cô ta thật sự coi mình là vợ của chủ tịch à? Nếu như không phải bởi vì chủ tịch đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3428128/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.