Người đàn ông lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra như một tên trộm, xịt chất gì lên đó sau đó chụp lên mặt Tần San, khiến cô la hét một cách điên cuồng, nhưng sức lực của một người bệnh như cô thì làm sao chống lại được sức mạnh của một người đàn ông chứ? Chỉ trong thoáng chốc cô đã im hơi lặng tiếng rồi.
Là ai..
Rốt cuộc là ai muốn hại cô?
Trước khi bị hôn mê Tần San cực kì sợ hãi, sợ là mình sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa..
* * *
Tần San quả thật rất may mắn, lần thứ hai cô tỉnh lại vẫn là ở trong căn bệnh viện mà cô quen thuộc, Mộ Khanh đang ngồi giải quyết công việc bên cạnh cô, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng thở hổn hển đau đớn của cô bèn xoay người lại, nhẹ giọng hỏi: "Em tỉnh lại rồi sao? Có chỗ nào bị đau không?"
Tần San toàn thân đau đớn, nhìn Mộ Khanh với đôi mắt đẫm lệ: "Anh Khanh, em sợ lắm.. Tên đó là ai vậy? Anh ta muốn làm gì vậy?"
Mộ Khanh nói: "Tên đó đã bị bắt lại rồi, hắn chẳng qua chỉ là tên trộm nhận tiền người khác rồi làm việc thôi, không sao đâu."
"Hu hu hu.."
Nước mắt Tần San chảy ròng ròng, Mộ Khanh nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô nói: "Em bị tai nạn xe, vốn dĩ đã bị thương nặng, thuốc mà đối phương dùng là một loại thuốc mới, có thể sẽ sản sinh ra tác dụng phụ với cơ thể của em, nhưng mà em cũng đừng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3426504/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.