Nhưng rất nhanh cậu trợ lý sớm phát hiện ra là Mộ Khanh hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của anh, cứ như thể anh ta là một người tàn hình vậy, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, trợ lý sinh hoạt mới ngập ngừng nói: "Tiên sinh, ngài đã ăn tối chưa ạ?"
"Chưa."
"Ngài muốn ăn gì không?"
"Cái gì cũng được."
Trợ lý vào trong bếp mở tủ lạnh ra lục lọi một hồi, cuối cùng nấu một bát cháo rau xanh thịt bằm cho Mộ Khanh, lúc nhìn thấy bát cháo này anh ta đã ngây người ra một lúc.
"Ai dạy cậu nấu bát cháo này?"
Ngày xưa Mộ Khanh cũng hay nấu cháo cho Nhiếp Hoan, Nhiếp Hoan không thích mùi của trứng bách thảo, chỉ ăn cháo rau xanh thịt bằm, rau xanh còn phải bỏ phần thân ra chỉ lấy phần lá, cuối cùng còn phải đổ một ít dầu mè lên cháo.
Hương vị rất kì lạ, nhưng lại rất độc đáo.
"Là Nhiếp tiểu thư dạy cho tôi, cô ấy nói ngài thích ăn loại cháo này nhất."
Lồng ngực Mộ Khanh bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt.
Nhiếp Hoan!
Nhiếp Hoan!
Lại là Nhiếp Hoan!
Tại sao cô ta cứ như âm hồn không tan bám theo anh mãi thế?
Mộ Khanh nhắm mắt lại nói: "Đem đi mau, tôi không thích ăn."
"Hả?" Trợ lý sinh hoạt lẩm bẩm: "Không thể nào như vậy được.."
"Tôi bảo anh đem đi mau."
"Vâng."
Trợ lý sinh hoạt hệt như một con chuột bị mèo dọa sợ, lập tức bưng bát cháo đi ra ngoài.
"Còn nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3400343/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.