Tần San siết chặt nắm đấm, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Em nhớ anh Khanh rồi, nên em đến thăm anh."
Khuôn mặt của cô tràn đầy sự ngây thơ, hồn nhiên nắm lấy tay của Mộ Khanh.
Mộ Khanh ngây người ra một hồi, anh cũng không hề kéo cánh tay của anh ra, nói với trợ lý Điền: "Hôm nay làm việc đến đây thôi, tôi đi trước đây, anh theo dõi những công việc còn lại rồi gửi tiến độ đến hộp thư của tôi."
Trợ lý Điền mỉm cười: "Vâng, thưa ngài."
Mộ Khanh đưa Tần San trở về căn hộ, Tần San mỉm cười nói muốn nấu cơm cho Mộ Khanh ăn, Mộ Khanh liền đồng ý, nhưng ngay sau đó trong bếp vang lên tiếng "leng keng" của chén đĩa bị vỡ, Mộ Khanh vội vàng chạy qua xem, dưới đất đầy ắp các mảnh vỡ.
Vẻ mặt Mộ Khanh có chút sửng sốt, bởi vì ngày xưa Nhiếp Hoan cũng y như vậy.
Cô ấy hoàn toàn không biết nấu ăn nhưng cứ đòi xuống bếp nấu, sau đó biến căn bếp thành một bãi chiến trường, khiến mọi người dở khóc dở cười.
Nhiếp Hoan..
Nhiếp Hoan..
"Để đó đi, anh dọn cho."
Cô gái ngồi xổm trên đất, tỏ ra đáng thương nói: "Em xin lỗi anh Khanh, có phải là em vô dụng quá không, có chút chuyện như vậy cũng làm không xong?"
Dáng vẻ áy náy của cô rất giống với Nhiếp Hoan ngày xưa, hành động này lại tiếp tục khiến cho Mộ Khanh bị sửng sốt, sau đó anh xoa đầu Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-danh-mat-em-roi/3400342/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.