Đầu óc Sầm Tinh vào giây phút đó như tan chảy hết luôn. Cậu mím chặt môi, đỏ bừng cả mặt, ngơ ngơ bất động nhìn Ngu Duy Sanh. 
Ngu Duy Sanh nở nụ cười nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng điệu vừa rồi pha chút trêu chọc, thế nhưng biểu cảm lại rất dịu dàng. 
Sầm Tinh chầm chậm đưa tay lên, đặt ngay chỗ trái tim. 
Là em nè, chính là em á. 
Nếu cậu có thể nói được chắc chắn đã hét lên như thế rồi. 
Thấy cậu sững sờ nhìn mình, đôi mắt trợn to vẻ mặt căng thẳng mãi không nói gì, Ngu Duy Sanh khó hiểu hỏi: "Chắc là anh không nhận nhầm người đâu đúng không?" 
Sầm Tinh vội vàng lắc đầu, đồng thời giơ cả hai tay lên, chỉ ngón trỏ vào mặt mình rồi dùng hết sức gật đầu. 
Hai người nhìn nhau vài giây, Ngu Duy Sanh hơi nhướng mày, thăm dò hỏi: "Sao em không nói gì?" 
Sầm Tinh vô cùng ngạc nhiên. 
Cậu không nói được, từ nhỏ đã thế rồi. Ngu Duy Sanh lại hoàn toàn không biết. 
Thấy cậu thừ người ra, Ngu Duy Sanh dường như nhận ra gì đó, lại hỏi: "Cổ họng không thoải mái à?" 
Sầm Tinh chậm rãi lắc đầu. 
Thấy vậy, Ngu Duy Sanh khẽ gật đầu, tốc độ nói thả chậm hơn nhiều: "Vậy em có nghe rõ anh nói không?" 
Sầm Tinh vội gật đầu. Đa số người điếc không có vấn đề gì với vấn đề phát âm cả, nhưng bởi vì không nghe được hoặc nghe không rõ, không học được nên mới không nói được, chỉ có thể đọc được khẩu hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cuoi-em-di-ma/2855237/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.