Vào giờ khắc này, Nguyễn Nam Tô nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.
Cô thật may mắn làm sao.
Cô có tài đức có năng lực gì chứ.
Mũi cô cay cay, đôi mắt lại bị một lớp sương mù che phủ, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
“Tuy rằng chúng ta đã ở bên nhau nhưng anh vẫn chưa nghiêm túc cầu hôn em. Bây giờ anh đứng ở đây, chờ em cho anh một câu trả lời.” Tưởng Chính Trì hít vào một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy vì đã dùng hết dũng khí: “Tô Tô, gả cho anh nhé?”
Anh trời sinh tính tình trầm tĩnh ôn hòa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh sẽ không có những lúc khẩn trương.
Ví dụ như lời cầu hôn hiện tại.
Trái tim trong lồng ngực anh run rẩy, đang lo lắng bất an chờ đợi một câu trả lời không xác định từ cô.
Nguyễn Nam Tô đang do dự không biết phải đáp lại anh thế nào mới có thể biểu đạt được hết thành ý và quyết tâm của mình, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc và khẩn cấp vang lên sau lưng: “Sao con cứ đứng ngây ra đó? Không mau đồng ý đi?”
Cô giật mình sửng sốt, vô thức quay đầu lại.
Người lọt vào mắt chính là Nguyễn Nghiệp Thành và Khương Lan Chi.
Thì ra bọn họ cũng ở đây. Phòng hòa nhạc này xa xôi hẻo lánh, không có khả năng bọn họ chỉ trùng hợp tìm được nơi này, chắc chắn là do Tưởng Chính Trì đã sắp xếp mọi thứ từ trước…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500302/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.