“Để anh được trao hết cho em tất cả tình yêu của anh, trao đi toàn bộ tình yêu của anh, cho dù thiên hoang địa lão cũng không đổi dời…”
Theo lời bài hát kết thúc, tiếng đàn piano cũng chậm rãi đi đến hồi kết.
Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm dáng vẻ thong dong lười biếng của anh, sửng sốt một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Cô không hề biết anh biết nói tiếng Quảng Đông chứ đừng nói đến việc biết anh có thể hát được tiếng Quảng Đông. Thậm chí khi những lời ca dịu dàng thâm tình như vậy thốt ra từ miệng anh cũng không hề chênh phô so với bài hát gốc.
Tưởng Chính Trì thật sự đáp ứng được tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ của các cô gái về tình yêu khi còn trẻ.
Nguyễn Nam Tô nhớ lúc mình mười tám tuổi cũng từng có giấc mơ giống như những cô gái khác, giấc mơ về tình yêu…
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô dần dần phiếm hồng, có dấu hiệu ươn ướt.
Cuối cùng cô vẫn không kìm được cảm xúc, vội vàng đưa tay che mắt, nước mắt chảy ra từ những kẽ ngón tay.
Đây không phải là chuyện vui sao, tại sao lại khóc chứ…
Nguyễn Nam Tô âm thầm mỉa mai mình.
Trên sân khấu, Tưởng Chính Trì từ từ đứng lên, tầm mắt nhìn xuống phía dưới, vừa liếc mắt nhìn đã tìm được người trong lòng mình.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tôi và cô Nguyễn Nam Tô đã quen biết được hai năm rưỡi, cho đến nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-con-diu-dang-hon-bong-dem/3500301/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.