Cũng như không gian chủ hệ thống ban đầu không phải nhà xưởng bóc lột, Đại Hồ ban đầu không phải là Đại Hồ hiện tại.
Khi đó, bầu trời thái dương chiếu khắp nơi, ven hồ cỏ mọc xanh mướt, lúa mạch sinh sôi, cá tôm màu mỡ tươi rói. Thôn dân sống ven hồ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, thời gian dài, bọn họ xây nhà cửa, thành lập thôn xóm.
Chủ Đại Hồ cũng từ ái phù hộ cho mảnh thiên địa này. Nó thường xuyên khoác mây mù sương trắng từ đáy hồ hoặc trời cao phiêu diêu đến, lẳng lặng nhìn ngắm con dân.
Nhưng một ngày nọ, có một đám người hành hương tới, toàn thân chật vật, kinh hoảng thất thố. Bọn họ nói ngoại giới đã xảy ra đại nạn, bọn họ nghe nói Đại Hồ là nhân gian, vì thế dìu già dắt trẻ đến đây.
Bọn họ khóc lóc van xin thôn dân, van xin chủ Đại Hồ, cho phép bọn họ ở lại nơi này sinh sôi nảy nở.
Chủ Đại Hồ bản tính thiện lương dịu dàng, có gì mà không đồng ý? Nó hiện thân giữa không trung, thân khoác mây mù lụa trắng, đáp xuống đến mặt đất, vì người hành hương giới thiệu thôn trang xinh đẹp ven hồ. Nó chỉ vào nơi đó, nói nơi đó có lúa mạch; nó chỉ vào nơi này, nói nơi này để phơi lưới.
Thôn trang ven hồ không chỉ có sản vật phì nhiêu, quanh thôn xóm còn có người cá bảo vệ. Người cá tuy bề ngoài xấu xí, lại thị tòng mệnh lệnh chủ Đại Hồ, dùng cơ thể khỏe mạnh, trợ giúp các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thanh-kien-voi-he-thong-tai-meo-a/2560993/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.