Hai quả cầu mèo một trước một sau rời khu xử lý rác thải, 1001 buông cái đuôi. Trên đường bọn nó tạo BUG quay về, nó không nhịn được nữa, hỏi hệ thống 2333.
“Tam Tam, vừa rồi vì sao nói… Lưu lại, là dũng cảm nhất?”
Hệ thống 2333 nghe vậy, cái đuôi tạo BUG hơi cong.
“Bởi vì tôi luôn cảm thấy, so với người anh dũng đấu tranh ra đi, người ở lại thường phải chịu đựng nỗi bi thương và cô độc.”
Cậu nhẹ giọng nói tiếp.
“Tiểu Nhất, chết vô cùng dễ dàng, cái gì cũng không còn nhớ, nên sẽ không đau khổ. Nhưng người tồn tại sẽ luôn nhớ rõ, sẽ mãi đau khổ.”
1001 im lặng.
Nhưng rất mau, nó nghe thấy Tam Tam giương giọng, cười nói.
“Cho nên ai cũng không thể chết, ai cũng không đau khổ.”
“Tam Tam…”
Hệ thống 2333 nhìn rất là tích cực. Cậu nghiêng đầu, cẩn thận dò hỏi 1001.
“Tiểu Nhất, hiệp nghị bảo mật đã không còn nữa, tuy nói chúng ta tốt nhất không nên nói ra, tránh bị chủ hệ thống hãm hại, nhưng không thể không nói. Hai lớp gông xiềng trên người hệ thống, nay đã mất một.”
Chuyện tai trái cậu đã nghĩ cách, còn hiệp nghị bảo mật…
“Tiểu Nhất, anh có đồng ý… Cùng Thịnh Tụng Thời nói chuyện? Không muốn cũng không sao, tôi có thể…”
“Được.”
1001 không chút do dự liền đáp ứng, nét mặt nó không thay đổi quá nhiều, chỉ có sự bình tĩnh. 1001 không cho rằng mình và Thịnh Tụng Thời nói chuyện là việc mang tính chất cá nhân. Nó và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-thanh-kien-voi-he-thong-tai-meo-a/2560938/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.