Editor: Thoa Xù
Sau khi vợ chồng Úc Quảng Đình trở về đã sắp xếp người làm và nhân viên chăm sóc, tôi có thể về nghỉ ngơi đôi chút, nhưng mà ngoại trừ buổi tối phải ngủ thì mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh giường bệnh của Úc An Thừa.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói với tôi là: "Tôi sẽ để em đi."
Lúc viết những lời này, ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện này vốn không liên quan, không đau khổ, không đáng phải lo ngại.
Tôi không biết phải đối mặt như thế nào, dùng thủ ngữ loạn xạ để nói xin lỗi anh.
Thật ra thì mấy ngày nay lúc ở bên cạnh anh, tôi vẫn luôn học thủ ngữ trên máy tính, cũng đã học được đôi chút những đối thoại cơ bản, nhưng lại hoàn toàn không có đất dụng võ.
Anh cũng không đuổi tôi, ngoại trừ việc không để tôi xoa bóp người cho anh, những chuyện chăm sóc khác cũng không từ chối, lúc ngon miệng sẽ ăn hết cháo hoặc canh tôi tự nấu, lúc thời tiết tốt tôi đẩy anh ra ngoài phơi nắng, anh cũng không có ý kiến.
Nhưng mà, anh không hề trao đổi bất cứ chuyện gì với tôi.
Mỗi ngày, chuyện anh làm nhiều nhất chính là vẽ tranh, Úc Quảng Đình đặc biệt chuẩn bị rất nhiều cọ và giấy vẽ mang tới bệnh viện cho anh, anh thích nhất là vẽ chó, Phạm Cao, cái con chó chăn cừu Scotland ở vườn trà, còn có rất nhiều những thứ khác, đủ loại hình dáng thần thái rất sống động, nhưng thời gian vẽ tranh cũng bị hạn chế, phần lớn thời gian, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/23506/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.