Editor: tu tai
Dưới lời thỉnh cầu đi thăm mẹ vào cuối tuần đó của tôi, chúng tôi đổi lại quần áo mặc lúc đi xem kịch, mặc dù không phải là lễ phục kết hôn, nhưng nhìn vào cũng chính thức mà long trọng.
Tôi tỉ mỉ hóa trang, trước một ngày đã bắt đầu luyện tập nụ cười xấu hổ hạnh phúc của cô dâu mới cưới.
Đến bệnh viện, Úc An Thùa tỏ vẻ nhân từ cho phép tôi khoác lên cánh tay của anh ta, đi cùng tôi qua hành lang dài tràn đầy tiếng cười quái dị, tiếng mê sảng cùng gào thét.
Cái hành lang này, từ năm tôi 11 tuổi đến giờ đã đi qua vô số lần, từ sự sợ hãi lúc ban đẩu, càng về sau càng chết lặng, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có một mình.
Có lẽ bởi vì không nghe được, Úc An Thừa bước đi rất bình tĩnh, đối với những âm thanh kỳ quái hoặc là những ánh mắt điên cuồng kia cũng chỉ làm như không thấy.
Trong lòng tôi sinh ra một điểm vui sướng nho nhỏ: mẹ, sẽ vui mừng cho tôi, cho dù là sự lừa dối nhất thời, thì cuối cùng tôi cũng có thể làm cho bà lấy được một chút an ủi.
Không phải bà không yêu tôi, chẳng qua là bà không có năng lực yêu tôi thôi.
Nhưng còn chưa đi đến phòng bệnh của mẹ cũng đã nghe được tiếng thét giống như cơn ác mộng, tôi không khỏi toát mồ hôi dầm dề, thật vất vả mang Úc An Thừa tới, sẽ không khéo như vậy chứ.
"Trí Dung ——" nghe được một tiếng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873573/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.