Cuối cùng tôi và anh cũng đặt chân đến Nha Trang, hiện tại đã hơn 3 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. 
-Tôi nghe! 
Môi anh khẽ cong, sau khi nghe người bên đầu giây nói. 
-Được! Mọi người chơi vui vẻ nhé. 
Lúc anh ngắt máy, tôi mới tò mò hỏi anh. 
-Sao vậy anh? 
-Đoàn xe của mọi người muốn ghé ở một ngôi chùa cổ để xin xăm, gieo quẻ, có thể sẽ tới đây trễ một chút! 
-À… 
Tôi vừa nghe nói thì chắc chắn là dụng ý của Bảo Châu, nó thích nhất là đi viếng chùa. Có lẽ năm nào cũng đến cầu duyên, nên rất tín ngưỡng. 
-Đi thôi, xuống xe! 
Theo bước chân của anh xuống xe, cảnh đêm ở biển thật đẹp. 
Những vò sỏ nhỏ vụn chìm trong cát, chú ý kỹ còn thấy con dã tràng se cát lưu lại hàng loạt vết nông sâu khác nhau trên mặt cát. 
Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ đến biển như thế này. Biển cả về đêm êm điềm và tĩnh mịch, ở ngoài khơi xa xa là một màu đen ngòm như thế giới thần bí khiến con người không dám trông mong. 
Anh nắm tay tôi, đi về phía nước biển đang dâng. Anh quỳ xuống, giúp tôi cởi giày đặt ngay ngắn trên bờ, anh cũng cởi bỏ giày của mình cứ như vậy dắt tôi đi dạo. 
-Ở đây đẹp quá! Anh đã đến bao giờ chưa? 
Anh cười, lúc gió thổi vào mái tóc anh bay thật cuốn hút. 
-Anh chưa đến bao giờ, nhưng anh đã từng vô số lần nghĩ đến sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nhu-y/2653805/chuong-18.html