Sau khi từ văn phòng của anh rời khỏi, lúc trở lại chỗ ngồi của chính mình, tôi giống như trở thành tâm điểm kỳ thị của mọi người vậy, ánh mắt ai nấy trong nhóm cứ đăm đăm nhìn tôi!!!
Tôi cau mày, hoài nghi.
-Mọi người… Nhìn gì thế?
Bảo Châu chớp mắt, mặt nó càng gian tà. Tay chỉ vào cổ áo của tôi.
-Cúc áo bị mở đến 2 cúc kìa!!!
-Hả? Cái… Cái… Gì?
Tôi phát hoảng, liền túm chặt lại cổ áo của chính mình. Không phải lo lúc nãy do anh ấy cởi đó chứ, tay anh ấy nhanh đến như vậy sao? Xấu hổ chết mất!!!!
Mặt tôi đỏ như trái gấc.
Một đồng nghiệp nữ, chóng tay lên bàn tôi dáng vẻ thần bí.
-Ái Hân! Cậu từ trong phòng anh Hạo đi ra… Áo lại không chỉnh tề, có cần phải quá lộ liễu như vậy không?
Tôi lắp bắp.
-Mình… Đâu có…
Bảo Châu cười lớn.
-Anh Hạo! Nhanh tay quá… Ngay cả Ái Hân cũng không nhận ra kìa!!!
Trời! Tôi muốn tìm cái hố tự chôn chính mình quá.
-Này… Tôi vì mọi người mà dùng thân đổi lấy chuyến du lịch Nha Trang đó, không thương tôi thì thôi, còn chọc à?
Mọi người hét ầm lên.
-Thật sao?
Đồng nghiệp lên tiếng phấn khích.
-Kì này thực sự được đi nghỉ dưỡng ở Nha Trang à?
Bảo Châu chạy đến véo má tôi.
-Ôi trời! Ái Hân nhà ta hi sinh dữ ta… Mọi người ơi, vậy chuyến du lịch này đều là nhờ công của Ái Hân đấy nhé!!!
Mọi người cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nhu-y/2653803/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.