Ngày thứ hai đối với người đi làm đều hệt như chiến tranh bùng nổ. Đồng hồ báo thức như kèn lệnh ra chiến trường, phần đông bắt đầu và cuộc chiến. Làm việc từ sáng sớm rồi lại tăng ca đến tối muộn, chen chúc nhau khắp xe buýt, quần quật cả ngày đến đêm khuya mới trèo lên giường ngủ, nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, khiến mọi thứ đều ngộp ngạt khó chịu.
Công ty PR nằm ngay trên đường lớn, bên cạnh còn có nhà ăn và cả siêu thị bảng hiệu to đùng hai chữ GO.
Chuông điện thoại vang lên in ỏi, lôi tôi từ trong giấc mộng đẹp trở về.
-Ái Hân!!! Mầy chết ở đâu rồi hả?
Giọng quát lớn từ Bảo Châu truyền đến, khiến tôi thất kinh hồn vía bật người dậy.
-Alo! Tao… Nghe đây!
Bên đầu giây giọng nó càng lớn hơn.
-Tao đứng ở trạm xe buýt đợi mầy hết 40 phút, mầy rốt cuộc có đi làm không???
-Hả? Chết? Tao… Quên… Mầy đến công ty trước đi, đừng đợi tao, tao lặp tức đến ngay!!!
Sau khi ngắt điện thoại, tôi lao như tên bắn chạy xuống nhà sau khi thay xong bộ đồ công sở và vệ sinh cá nhân. Từ trên lầu chạy xuống, mẹ tôi đã bê lên hai dĩa trứng và bánh mỳ đặt lên bàn.
-Ái Hân! Ăn sáng đã…
-Không mẹ ơi! Con gấp lắm rồi…
-Cẩn thận con, ngã bây giờ!!
Mẹ vừa nói dứt câu tôi đã ngã cái bụp, mặt nhăn lại.
-Nhà trơn thế mẹ?
-Sáng mẹ mới lau mà con!
-Dạ! Chào mẹ con đi!
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nhu-y/2653771/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.