Nghe xong lời nói của anh, Tương Tĩnh Vũ lập tức cười lạnh, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, chỉ đúng vào một bức tranh không rõ tác giả, đến cả tên cũng không dám ký mà còn giả bộ cái gì không biết.
Bất luận là ngành nghề nào cũng có những tiêu chuẩn riêng để đánh giá giá trị của nó, giới nghệ thuật cũng vậy, đặc biệt là trong giới hội hoạ, độ nổi tiếng của tác giả có thể làm tăng lên giá trị của bức tranh.
Trần Hạo chọn bức tranh Tư tưởng kia, cho dù nó thật sự có giá trị nghệ thuật, những cũng sẽ vì không rõ tác giả mà làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại của nó, ở trong mắt Tương Tĩnh Vũ, bức tranh Tư tưởng này là bức không có giá trị nhất trong số ba bức tranh bọn họ chọn ra.
Nhưng ở ngoài mặt, Tương Tĩnh Vũ không thể hiện ra sự khinh thường trong lòng, mà chỉ bày ra dáng vẻ “nghi ngờ”.
“Cậu Trần, ánh mắt của cậu thật không giống người thường, bức tranh Tư tưởng này có giá trị nghệ thuật hay không thì tôi không dám kết luận, rất nhiều giá trị trong giới nghệ thuật phải cần thời gian để nghiệm chứng, nhưng giới nghệ thuật cũng rất chú ý đến độ nổi tiếng, không ký tên có nghĩa là tác giả này không có tiếng tăm gì, loại tranh này, cho dù có vẽ tốt thì giá trị cũng không cao….”
Vốn Tương Tĩnh Vũ còn muốn mượn cơ hội này để chèn ép Trần Hạo một phen, làm cho Bạch Phi Nhi biết anh là cái tên thiếu hiểu biết, kết quả, anh ta còn chưa dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129226/chuong-554.html