Sau một hồi im lặng, Tương Tĩnh Vũ ôm bụng cười lớn: “Cậu Trần, cậu quả thật là người hài hước, ôi, buồn cười chết mất! Dựa theo lời giải thích của cậu, sau bức tranh này là bức Tiệc tối dưới ánh chiều tà! Tôi ở đây chờ nghe ý kiến cao siêu của cậu!”
Trần Hạo mang vẻ mặt lạnh nhạt thong thả đi đến trước một bức tranh khác, anh hoàn toàn không đặt sự khinh thường của Tương Tĩnh Vũ vào trong mắt.
“Còn về bức tranh này, anh lại nói bậy nói bạ, cái gì mà vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau, cái gì mà kết hợp với khung cảnh xung quanh tạo nên quan niệm nghệ thuật độc đáo? Quan niệm nghệ thuật cái rắm, bức tranh này được vẽ khi Golding ra ngoài ăn cơm tối cùng ba người bạn, một người bạn của ông ta chê đồ ăn của nhà hàng không ngon, kết quả là bọn họ bị vị đầu bếp nổi tiếng kia tức giận quát ngược lại, làm cho mất hết cả mặt mũi, Golding vẽ bức tranh này chỉ vì muốn làm xấu mặt người bạn kia, chẳng hề có dụng ý nghệ thuật gì khác!”
Lời nói của Trần Hạo vừa dứt, Tương Tĩnh Vũ lại cười to, anh ta cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Cậu Trần, cậu có biết danh tiếng của Golding là như thế nào không? Biết trình độ của ông ấy là như thế nào không? Hai bức tranh này đều là tác phẩm tiêu biểu khiến cho mọi người kinh ngạc không dứt, tại sao qua lời kể của cậu lại biến thành tác phẩm rác rưởi được tiện tay vẽ lúc rảnh rỗi?”
Nói đến đây, Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129223/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.