Nghe đến đây, Bạch Phi Nhi lấy tay che những người còn lại trong bức họa đi, chỉ để lại một người để thưởng thức cùng với bối cảnh, xem xong ánh mắt cô tràn đầy bội phục: "Không ngờ chỉ nhìn một người lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau, vui thì nhướng chân mày, tức giận thì kích động, buồn mà phối hợp với không khí này thì thật sự xúc động đến mức rơi nước mắt! Hay quá, bức "Tiệc tối dưới ánh chiều tà" này quá tuyệt!"
Tương Tĩnh Vũ kiêu ngạo nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh rất thích Golding, tranh của ông ấy hầu hết đều thể hiện tư tưởng và quan niệm nghệ thuật của mình, người ngoài nhìn không hiểu kĩ thuật trừu tượng và giả tưởng đó nên đả kích ông ấy không biết vẽ, thế là ông ấy dùng tác phẩm của mình để nói cho người khác biết rằng thực chất kẻ không hiểu là họ chứ không phải mình!"
Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ngưỡng mộ: "Anh rất bội phục người có bản lĩnh thật sự như thế, trên hai bức họa này có muôn vàn nét vẽ, mỗi một nét đều là thành quả của quá trình suy đi nghĩ lại của ông ấy! Kỹ thuật này nói là đứng đầu lịch sử thì không dám nhưng đặt ở đương thời thì chắc chắn là tuyệt nhất!"
Sau khi nghe lời giới thiệu của anh ta, Bạch Phi Nhi tán thành gật đầu.
Trần Hạo đứng bên cạnh làm vẻ mặt cực kỳ buồn chán như hoàn toàn xem không hiểu vậy. Tương Tĩnh Vũ lạnh nhạt nhìn anh, nói: "Xin lỗi cậu Trần, nếu cậu thấy chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129222/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.