Sau đó, dường như Tống Ninh Mông lại nhớ ra cái gì, mếu máo nói: “Haiz! Lúc ấy em nhất thời nổi hứng, chọc tức mấy cái người vớ vẩn kia một chút, cho nên mới cạnh tranh cái vị trí giám đốc Thương mại Tống Thị, bây giờ em mới biết, làm giám đốc không hề dễ một chút nào cả, phiền muốn chết!”
Trần Hạo cười hỏi: “Sao nào?”
“Ngày nào cũng phải nói chuyện làm ăn, phiền chết đi được, em không có thời gian rảnh để đến Hải Dương thăm anh và chị nữa! Hôm nào bà nội cũng hận không thể mở đầu em ra để nhét mấy cái phương pháp buôn bán kia vào! Em rất sầu luôn đó!”
Trần Hạo không nhịn được mà cười ha ha: “Không ngờ là cô nhóc em còn sợ chuyện này nữa!”
“Sao anh rể lại như thế, em đang phiền muộn như vậy, anh còn cười em!”, Tống Ninh Mông nói.
Trần Hạo cười không nói, Tống Ninh Mông vô cùng đáng thương nhìn về phía Trần Hạo: “Anh rể, em nghe nói, chị gái có người đưa mối làm ăn cho, nếu không thì anh giúp em một chút thôi? Em không kén cá chọn canh quá đâu, vài mối nhỏ lẻ cũng được rồi, chỉ cần có thể ứng phó với việc phải làm là được!”
“Được được! Nhìn em mặt ủ mày chau như thế này, anh cũng đau lòng!”, Trần Hạo cười nói.
Nghe anh nói thế, Tống Ninh Mông lập tức cười tươi như hoa, không đợi Trần Hạo nói là mối làm ăn nào, đã lập tức gọi điện thoại cho Ruth, thao tác nhanh chóng, đủ các thể loại, trong nháy mắt đã lấy được hai hạng mục, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129168/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.