Ngay sau đó, cô ta hét rầm lên: “Cái mũi của tôi… Tôi…”
Trần Hạo cười ha ha: “Nhớ kĩ lần sau phẫu thuật thì tìm bác sĩ tốt một chút, tiện thì chữa luôn cả đầu óc của cô đi!”
Kim Xảo Nhược tức điên, nhưng lúc này người xung quanh đã cười như điên, lời nói kiểu gì cũng có, khiến cô ta hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Kim Xảo Nhược hung dữ trợn mắt nhìn Trần Hạo, quay người bỏ đi: “Các người cứ chờ đó cho tôi!”
Tống Ninh Mông bày ra dáng vẻ của người thắng cuộc, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Trần Hạo: “Anh rể thật là độc ác, là anh giở trò đúng không!”
“Là cô ta tự tìm!”, Trần Hạo cười ha ha nói.
Thấy Trần Hạo thừa nhận, Tống Ninh Mông mặt mày hớn hở: “Anh rể, anh dạy cho em một chút thôi, em đã không vừa mắt người phụ nữ ấy từ lâu rồi, nếu như em có chiêu này thì sau này Kim Xảo Nhược đê tiện kia thấy em chỉ có thể đi đường vòng thôi, ha ha! Em chỉ mới nghĩ đến một chút thôi đã thấy thoải mái rồi!”
“Thiên cơ bất khả lộ!”, Trần Hạo cười cự tuyệt.
“Anh rể! Anh phải tình nguyện dạy em, cùng lắm thì sau này anh sờ ngực em thì em coi như không biết, cũng sẽ không nói với chị!”, Tống Ninh Mông nói.
Trần Hạo kinh hãi nói: “Tốt nhất là đừng! Đậu hũ của em rất khó ăn!”
Bị Trần Hạo nói như vậy, Tống Ninh Mông lập tức giả vờ giương nanh múa vuốt định liều mạng với anh, nhưng sao cô bé có thể đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129162/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.