Thiếu thốn tình thương của bố? Nên muốn tìm cảm giác an toàn? Hay là muốn tìm kích thích? Cái chiêu mưa dầm thấm lâu này cô cũng điêu luyện ghê!”
Nghe cô ta vô duyên vô cớ nhắc đến Trần Hạo, Tống Ninh Mông bèn nở nụ cười tinh ranh.
Cô bé còn đang lo không có cớ để lôi Trần Hạo vào, bèn cười nói: “Kim Xảo Nhược, càng tiếp xúc với chị một thời gian dài, tôi lại càng phát hiện ra là mình thích chó, bởi vì chó vĩnh viễn là chó, người… Cũng có rất nhiều khi lại hoàn toàn không phải là người!”
Phụt…
Một người ở quanh đó không nhịn được mà phun luôn ngụm nước vừa mới uống ra ngoài.
Câu nói này không hề có một chút thô tục nào, nhưng lại rất bá đạo có khí thế!
Cô chủ tinh ranh của nhà họ Tống này đúng là danh bất hư truyền!
Kim Xảo Nhược phát điên, đang muốn tiếp tục gây chuyện thì Tống Ninh Mông đã nũng nịu kéo Trần Hạo lại gần.
“Anh rể! Anh nhìn người phụ nữ này xem, ác độc quá, nói thì nói một mình em thôi! Còn tự dưng kéo cả anh vào! Anh mau dạy cho cô ta một bài học đi!”
Mắt thấy cô bé bày ra dáng vẻ yêu tinh như thế, Trần Hạo cũng không còn gì để nói, thầm nghĩ hai con nhóc đang cãi nhau thôi mà sao lại kéo cả anh vào rồi?
Mặc dù Trần Hạo lười quan tâm chuyện râu ria như thế này, cũng cảm thấy đúng là Kim Xảo Nhược này có hơi đáng ghét, bèn nói: “Em để cho anh chửi nhau với một bà điên à? Em coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129161/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.