Tô Hâm Dao hoàn toàn bại trận, im lặng cười khổ, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Quách Cự mới đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo ở bên cạnh cũng chú ý đến vẻ mặt này của Tô Hâm Dao, không kìm được mà nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy được Quách Cự.
Ông ta không hề khách sáo đi đến trước mặt ba người bọn họ, đặt mông ngồi xuống: “Hâm Dao, chúng ta đúng là có duyên mà! Không ngờ ở Hải Dương mà cũng có thể gặp được!”
“Ông chủ Quách, lại gặp nhau rồi, chào ông!”, Tô Hâm Dao trốn tránh nói.
“Ha ha! Trong hai năm nay Hâm Dao sống rất thoải mái chứ?”, Quách Cự cười tủm tỉm nói, vẻ mặt phách lối, hoàn toàn không thèm để Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo vào mắt.
“Làm phiền ông chủ Quách quan tâm, tôi rất khỏe!”, Tô Hâm Dao cắn môi nói.
“Cũng đúng, bao nhiêu năm qua cô đã bận rộn như vậy rồi, hai năm nay được rảnh rỗi coi như là để nghỉ ngơi!”, Quách Cự cười lạnh.
Tô Hâm Dao nói: “Ông chủ Quách yên tâm, sẽ có ngày Hâm Dao ngóc đầu được trở lại thôi!”
Quách Cự nghe thấy vậy thì phá lên cười ngang ngược: “Ngóc đầu trở lại? Ha ha, Hâm Dao cô đúng là biết nói đùa!”
“Tôi tin chắc là như vậy!”, Tô Hâm Dao không phục nói.
Trong đôi mắt Quách Cự chợt lóe lên sự khinh thường: “Thực ra Hâm Dao cô muốn lật ngược tình thế cũng không phải là không thể, cô thật sự biết nên làm thế nào sao?”
Vẻ mặt Tô Hâm Dao nặng nề, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129147/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.