Chương trước
Chương sau
Tô Hâm Dao cười nói: “Ngư Thủy Nhân Gia là một nhà hàng tuyệt vời, đừng nói là Nhất Phi, cả bản thân tôi đã lâu rồi không ở Hải Dương cũng từng nghe nói đến!”
Trần Hạo nghe vậy thì sững sờ: “Thật hay giả vậy!”
Tiêu Nhất Phi trợn trắng mắt nhìn Trần Hạo: “Tôi cũng hoài nghi anh có sinh sống ở Hải Dương hay không đấy!”
Chỉ chốc lát sau, món ăn được đưa lên, Tiêu Nhất Phi gọi một bình rượu gạo có nồng độ cồn thấp, mở ra rồi rót cho hai người.
Trần Hạo nhấp môi một cái, hai mắt lập tức sáng lên, cá con ngon hay không tạm thời không nói, nhưng rượu gạo này thật sự có hương vị.
“Thế nào hả, không lừa cậu chứ?”, Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm hỏi.
Trần Hạo gật đầu: “Rất ngon!”
Sau đó, ba người bắt đầu ăn, tôm cá trong nhà hàng này đều là đồ tươi mới được bắt lên, hương vị thật sự khá ngon, tươi mềm như đậu hũ, vừa vào miệng đã tan ra.
“Ừm…Coi như không tệ!”, Trần Hạo nói.
Thấy dáng vẻ này của Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi tức giận nói: “Nhìn vẻ mặt của cậu đi kìa, như vậy làm sao mà hai người đẹp như chúng tôi chịu nổi? Giống như là hai mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần này không bằng một con cá vậy!”
“...”
Trần Hạo không còn gì để nói, Tiêu Nhất Phi thì cười tủm tỉm: “Thực ra chúng tôi cũng rất tươi ngon, để xem cậu có dám ăn hay không!”
Phụt! Tô Hâm Dao suýt nữa đã phì cười: “Nhất Phi, bây giờ tôi càng ngày càng bội phục cô, cô đúng là…Một cô gái hiếm thấy!”
Tiêu Nhất Phi cười một tiếng: “Cô không biết tên khốn này khó chiều thế nào đâu, tôi đây xinh đẹp như hoa, muốn khiến cậu ta nhớ thương lâu dài cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu như tôi cứ không ngừng cho cậu ta thêm ấn tượng về mình, thì sớm muộn gì cũng bị tên khốn kiếp này quên mất! Làm tiểu tam đã khó, làm tiểu tam của tên này lại càng khó hơn!”
Tô Hâm Dao không nhịn được mà cười nghiêng ngả, đau cả bụng.
Tiêu Nhất Phi khinh bỉ nhìn Tô Hâm Dao: “Cười cái gì mà cười, để đến khi nào cô thật sự hiểu rõ về cậu ta rồi, nói không chừng cô còn bị bệnh nghiêm trọng hơn tôi, cho nên, tôi cảnh cáo cô, tuyệt đối không nên có hứng thú với người đàn ông này, nếu không thì là chính bản thân cô tự chui đầu vào rọ đấy!”
“Cái người phụ nữ này…Thích ăn đòn!”, Tô Hâm Dao nổi giận nói.
“Ha ha ha! Cô đến đây! Có người phụ nữ nào mà không bị xử lý chứ, cô còn chưa giải quyết được tôi, thì hai chúng ta đã bị người đàn ông thối ở phía đối diện kia xử lý xong rồi!”
“Còn nói…”
Hai người vui đùa ầm ĩ, hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ của những người đàn ông xung quanh, dường như tất cả mọi người đều hận không thể chặt Trần Hạo ra rồi thay mình vào đó.
Nào có kiểu như thế này, người đẹp như vậy, người bình thường đều không đụng vào được một ai, thế mà cái tên khốn kiếp kia còn chiếm được hai người.
Lúc người bên ngoài còn đang thầm oán hận Trần Hạo, thì một người đàn ông bụng phệ dẫn theo mấy người từ bên ngoài rất có khí thế đi vào.
Nhìn thấy người này tới, ông chủ cười rạng rỡ tiến lên: “Ông chủ Quách, ông tới rồi!”
“Ừm! Cho tôi một phòng VIP trang trí tao nhã một chút, đưa rượu và cá ngon nhất của Ngư Thủy Nhân Gia của các ông lên!”
Quách Cự nhẹ nhàng nói xong mấy lời này, ánh mắt liếc nhìn Tô Hâm Dao đang cười khanh khách ở một vị trí hẻo lánh cách đó không xa, trong mắt lập tức xuất hiện một tia sáng.
“Đi sắp xếp đi! Tôi gặp được một người bạn cũ!”
Quách Cự nói xong bèn đi về phía bàn của Trần Hạo.
Lúc này, Tô Hâm Dao đang đỏ mặt cười dịu dàng: “Cô thật sự là…Ôi!”
Tiêu Nhất Phi thì lại tỏ vẻ như không quan tâm: “Tôi chỉ đang dùng hành động thực tế để nói cho cô biết, tôi mới là người thứ ba, cô nhớ thương thì cũng được, nhưng chỉ có thể xếp thứ tư thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.