“Cậu Trần thật là rộng lượng, sự kính trọng của tôi đối với cậu giống như nước sông cuồn cuộn...”
Lục Bách Vạn tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng, Lục Kiều thì lại muốn giết người!
Giang Ngạo Tuyết sợ ngây người, nghĩ thầm có chuyện gì vậy? Bị đánh còn khen người đánh là rộng lượng? Còn kính trọng? Có phải người này điên rồi không?
“Được rồi, bỏ cái vẻ đó của ông đi!”, Trần Hạo nói.
Lục Bách Vạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Mặc dù cậu Trần có thể tha thứ cho em gái tôi, nhưng tôi cảm thấy nó đã làm ra loại chuyện mà ai cũng thấy tức giận, cực kì không phải, tôi rất áy náy! Tôi cảm thấy chỉ nói xin lỗi và đánh nó cũng không đủ để đền bù tổn thương mà nó gây ra cho cô gái này, nên tôi quyết định không thu lãi của hợp đồng vay tiền này!”
Cái gì? Giang Ngạo Tuyết ngơ ngác, càng cảm thấy chuyện này không thích hợp!
Lục Kiều rống lên: “Dựa vào cái gì...”
Nhưng mới nói được một nửa, Lục Bách Vạn đã hung dữ trừng cô ta một cái, Lục Kiều mới nén giận nuốt câu tiếp theo về.
Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của Lục Bách Vạn, hợp đồng mới đã được đưa ra.
Giang Ngạo Tuyết cầm lấy nhìn, ngây người: “Ông chủ Lục, đây... có phải là tính sai rồi không?”
Hoá ra, trên hợp đồng không chỉ nhắc đến việc không thu lãi, mà còn không quy định thời hạn trả tiền lại, cho luôn khoảng trống!
“Không sai không sai! Cô cứ tin tưởng tôi, Lục Bách Vạn tôi làm tài chính rất chuyên nghiệp! Không sai được!”, Lục Bách Vạn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129092/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.