Trần Hạo thản nhiên nói: "Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, đợi một lát cũng không sao!"
Nói xong Trần Hạo đứng dậy, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo của mình.
Động tác này lọt vào mắt Chu Ngọc Hành đúng là châm chọc, nghĩ thầm, trên người anh toàn quần áo rẻ tiền, có gì đẹp mà phải sửa sang?
Nhưng cùng lúc đó Chu Ngọc Hành cũng tò mò, rốt cuộc người này là ai? Thế mà lại có thể khiến cho Lâm Thượng Văn khách sáo như vậy?
Lâm Thượng Văn cười nói: "Là tôi chậm trễ, vừa nãy có một cuộc điện thoại khẩn cấp, cho nên mới trì hoãn, xuống đây chậm mất mấy phút! Hẳn là tôi nên xuống đây đợi cậu Trần trước mới phải!"
Trần Hạo nói: "Ông sốt sắng sắng muốn tìm tôi như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lâm Thượng Văn nói: "Thật ra là thế này..."
Lâm Thượng Văn đón anh ra đằng sau thì thầm liên tục một lúc, Trần Hạo mới biết ông ta muốn mình chữa bệnh cho một vị khách nước ngoài.
Chu Ngọc Hành bối rối, vì Lâm Thượng Văn xoay người lập tức định dẫn Trần Hạo rời đi, hoàn toàn quên mất anh ta và Lý Giai Ni.
Thấy hai người sắp bước vào thang máy, Chu Ngọc Hành mới kịp phản ứng lại, đuổi theo: "Chú Lâm!"
Trần Hạo liếc mắt nhìn thấy Chu Ngọc Hành xong, thản nhiên nói với Lâm Thượng Văn: "Tầng mấy, tôi lên trước!"
Lâm Thượng Văn áy náy cười: "Cậu Trần, vậy cậu đi lên trước nhé, tôi sẽ lên ngay thôi, ở phòng cho tổng thống tầng hai mươi mốt đấy!"
Sau khi Trần Hạo gật đầu, cửa thang máy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129057/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.