Tô Cảnh Thành rất vui, hôm nay anh ta đã nhịn một buổi sáng, cuối cùng bây giờ cũng tìm về được, vô cùng thoải mái.
"Anh Trần, không có tiền mà cứ ra vẻ không phải là thói quen tốt! Hay để tôi gọi cho cậu Hạ, xem xem có thế cho anh thế chấp gì đó trước rồi đưa tiền thuốc sau hay không?", Tô cảnh Thành nói.
Trần Hạo nói: "Nếu thật sự không biết là thẻ gì, có thể đi hỏi ông chủ của các người xem! Thứ đó do anh ta đưa cho tôi, nói rằng có thể dùng miễn phí ở bất kì cửa hàng nào của nhà họ Hạ!" Tô Cảnh Thành nghe vậy, ôm bụng cười lớn: "Thật buồn cười, quan hệ giữa tôi và cậu Hạ tốt như vậy, có thứ tốt đó, sao tôi không biết được chứ?"
Nhưng Tô cảnh Thành lại không ngờ rằng mình vừa dứt lời, quản lý đã nhớ tới gì đó, vẻ mặt trở nên lo sợ.
"Tôi nhớ rồi, cậu Trần, anh chờ chút, tôi đi gọi điện thoại đã!"
Trần Hạo mất kiên nhẫn nói:
"Nhanh lên chút!"
Quản lý mơ hồ đi ra ngoài, gọi điện thoại xong, rất nhanh đã hoảng hốt quay lại, sợ hãi nhìn Trần Hạo.
"Cậu Trần, là tôi không tốt, thẻ này quá quý, tôi ở nhà họ Hạ một thời gian dài nhưng chỉ nghe nói có một tấm được phát ra, nên tôi quên mất còn có thẻ đen cao quý! Đều là lỗi của tôi, hành động vừa rồi của tôi quá ngu xuẩn, thành thật xin lỗi anh!"
Quản lý nói xong, cúi người thật sâu, nước mắt cũng muốn chảy xuống, vẻ tự trách đến mức cảm động trời đất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128929/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.