Fujita nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Trần Hạo, anh ta thầm nghĩ, thằng nhóc nước Hoa này lại còn biết giả vờ, lại nói: "Đừng cho rằng là tôi đang hù dọa anh, nơi này không hề đơn giản đâu, lần trước chúng tôi đi vào, suýt chút nữa đã không thể trở ra, tốt nhất là anh nên chuấn bị trước tâm lý, nếu không theo sát chúng tôi rồi gặp phải nguy hiểm, sẽ không ai quan tâm đến sống chết của anh đâu, tất cả đều phải dựa vào vận may của chính mình!"
Trần Hạo cười lạnh: "Anh vẫn nên tự lo lắng cho bản thân thì hơn!"
"Ha ha! Ngây thơ, tôi cũng
không phải là một con chim non bé nhỏ như cậu! Tôi thì cần phải lo lắng cái gì? Cho dù là cọc xương người Amzon, tam giác quỷ đen Bermuda, Fujita tôi đây không phải vẫn tung hoành ngang dọc được sao?"
"Fujita!”, Fujita kiêu ngạo nói xong Otoha liền quát lớn.
Ban đầu, Otoha chỉ muốn Fujita hù doạ Trần Hạo, tiện thể thăm dò một chút, ai ngờ tên ngốc này lại suýt chút nữa làm bại lộ thân phận của bọn họ. Trần Hạo cười nhạt, không muốn nói nhảm với Fujita. ở trong mắt anh, Fujita chẳng qua chỉ là một con kiến, sở dĩ nói nhiều thêm hai câu chỉ là để thăm dò giống như suy nghĩ của Otoha thôi. Rất nhanh, mọi người cùng nhau lên đường, thẳng tiến đến núi Bích Hà.
Khi vừa mới tiến vào núi Bích Hà, tất cả đều bình thường, nhưng sau khi đi qua ngọn núi đầu tiên, bọn họ bắt đầu nhìn thấy màn sương mù mà trước đó Lệ Mạc Khiêm đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128916/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.