Trần Hạo lạnh lùng đưa mắt nhìn Tào Nghĩa Phong đang tức giận nhìn chằm chằm vào mình: Hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, các người không thèm nghe lời mà còn đòi mắng ai?”
Tào Nghĩa Phong muốn mắng chửi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ đến bố mình còn đang nằm trên giường
bệnh, trong đau đớn xen lẫn phẫn nộ, đôi môi run rẩy.
"Thằng khốn nạn, nếu như bố tao có chuyện gì, chắc chắn tao sẽ không bỏ qua cho mày, cả Bạch Thị nữa!", Tào Nghĩa Phong hung ác nói.
Lưu Khánh không vui nói: "Cậu Tào, chuyện ngoài ý muốn như thế này ai cũng không muốn, sao anh lại có thế trách tội Trần đại sư vì chuyện này chứ!"
"Hừ! Hôm qua bọn họ chạy đến phòng của chúng tôi ở trong khách sạn, nói mấy chuyện không đâu một cách quái gở,
không trách nó thì trách ai? Tôi thậm chí còn nghi ngờ không biết tên sát tủ vừa rồi có liên quan gì đến nó hay không đấy!", Tào Nghĩa Phong mất hết lý trí, cả giận nói.
Bạch Phi Nhi nghiêm mặt tiến tới: "Anh Tào, tôi hi vọng anh có thể bình tĩnh một chút! Có một vài lời không thể nói lung tung được!"
"Bình tĩnh? Hôm qua anh ta mới nói gớ hôm nay lại xảy ra chuyện. Làm sao tôi có thể bình tĩnh được?", Tào Nghĩa Phong gầm lên. Vào lúc này, ông trùm xúc tiến thưong nghiệp của Hải Dương là Nghiêm Chính Huân vẫn luôn giữ im lặng, cau mày và nói.
"Cậu Tào nói là ngày hôm qua người của tập đoàn Bạch Thị đã đến phòng làm phiền chủ tịch Tào?"
Tào Nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128910/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.