"Tôi chơi nổi?", Tiêu Nhất Phi không nhượng bộ nói. Trần Hạo bỗng nhiên nghiêng người, trong nháy mắt tình trạng của hai người liền thay đổi, Trần Hạo ép Tiêu Nhất Phi vào góc. Tiêu Nhất Phi hoảng hốt, không nghĩ tới Trần Hạo lại phản ứng lớn như thế, công kích mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt cô ấy có chút rối loạn. Sau khi Trần Hạo đánh nghi binh liền rút lui, cười ha ha nghênh ngang rời đi: "Cô không chơi nổi đâu!" Tiêu Nhất Phi nhìn bóng lưng Trần Hạo tức giận, nhưng trong lòng lại có một cảm xúc khác chạy qua! Mấy phút sau, thư ký của Chu Trường Lâm tới, dẫn Tiêu Nhất Phi đến bộ phận liên quan đang diễn ra hiệp nghị hùn vốn của trường học. Mà Trần Hạo thì uống trà nói chuyện phiếm với Lâm Dạ Bạch ở trong văn phòng của Chu Trường Lâm. Nửa giờ sau, ở trung tâm đa phương tiện của trường học. Tiếng người huyên náo, người người nhốn nháo! Tính cả toạ đàm của Trần Hạo lần này, đại học Trung y tổ chức tổng cộng ba toạ đàm, chỉ là người tham gia hai lần toạ đàm trước đó cộng lại không nhiều bằng lần này. Rất nhanh, Lâm Dạ Bạch và Chu Trường Lâm đã dẫn Trần Hạo đi ra. Hội trường vô cùng chấn động, các sinh viên đều thấy tò mò vì người còn trẻ như vậy mà đã được trường học mời đến tổ chức toạ đàm, có nhấc tay thành thánh giống lời giới thiệu hay không. Chu Trường Lâm lên sân khấu, mỉm cười nhìn sinh viên phía dưới, vỗ nhè nhẹ micro, hội trường lập tức yên tĩnh lại. "Đại sư hôm nay đến giảng bài tên là Trần Hạo, chủ đề là bàn luận về cách vận dụng • • • châm cứu trong Trung y, mọi người cùng đón chào nào!" Tiếng vỗ tay thưa thớt, sinh viên nghị luận 'âm ĩ. Hàng phía trước có một thanh niên âu phục phẳng phiu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hạo chuẩn bị lên sân khấu, bên cạnh có hai người, ba người ngồi giữa một đám sinh viên bình thường có vẻ như hạc giữa bầy gà, xung quanh có người ngạc nhiên nhận ra thanh niên âu phục, thanh niên tây trang này lại là sinh viên giỏi của học viện châm cứu - Tê Tử Vân. "Tử Vân, tên nhóc này còn trẻ như vậy, thế mà đã được gọi là đại sư roi!" "Đúng vậy! Ngay cả lão hiệu trưởng cũng tới, có vẻ như rất coi trọng tên này!" Tê Tử Vân nghiền ngẫm cười một tiếng: "Hy vọng anh sẽ không để cho tôi thất vọng! Nếu không..." Nhìn thấy vẻ mặt này của Tê Tử Vân, hai người bên cạnh liền cười. "Hy vọng tên này có chút bản lĩnh, nếu không phải sẽ gặp xui xẻo!" "Nói nhảm, hoa khôi của trường chúng ta dễ bị đưa đi như vậy sao?" Mà lúc này, Trần Hạo đã đi lên sân khấu, mỉm cười nhìn bên dưới, hội trường hò hét ầm ĩ nửa ngày mới yên tĩnh lại. "Thật ra tôi căn bản không muốn tới buổi toạ đàm này!" Xuỳ... Sau khi Trần Hạo nói một câu, phía dưới liền nổi lên những tiếng huýt gió. Trần Hạo lơ đễnh: "Tôi biết tôi nói như vậy mọi người sẽ cảm thấy tôi giả vờ, nhưng đây là suy nghĩ thật sự của tôi, thứ như châm cứu, chỉ có giảng giải không thì không được! Muốn học tốt, vừa phải nhìn, vừa phải thử! Thực tiễn mới là giáo viên tốt nhất của châm cứu!" Lần này, phía dưới càng thêm Ồn ào. "Đại ca, anh đang chơi chúng tôi sao?” "Đúng vậy! Có nhiều người tới nghe buổi toạ đàm của anh như vậy, anh lại cho chúng tôi một câu không thể giảng? Anh đến đế làm trò cười sao?" Có đủ loại chất vấn, hội trường cực kì ồn ào. Nghe nói như thế, Tê Tử Vân và hai tên bạn bên cạnh ngồi ở hàng trước đều cười. "Cho nên, tôi quyết thay đổi cách tiến hành buổi toạ đàm này, thực hành tại chỗ!”, Trần Hạo mỉm cười nói. Sinh viên ở đây đều quay sang nhìn nhau, thực hành tại chỗ? Trần Hạo phất tay điểm mấy tên đồng học lên đài: "Cậu bạn này... Còn có cậu nữa... Nào, hai người đi lên trên đây!" Sinh viên bị gọi tên choáng váng đi lên sân khấu, sau khi Trần Hạo nhìn qua hai người thì bắt đầu chẩn bệnh. Anh xem bệnh cho người ở bên trái trước: "Sắc mặt của cậu nhợt nhạt, đáy mắt xanh, mất ngủ nhiều, là chứng mất ngủ điển hình! Chỉ cần ba châm Phù Vân vào huyệt Lao Cung, huyệt Kỳ Môn là sẽ thấy hiệu quả!" Sau đó, Trần Hạo lại nhìn về phía một người khác: "Sắc mặt cậu xanh vàng, lúc lên sân khấu thì cố gắng nhón chân, hẳn là mắt cá chân có vấn đề! Xương ngón tay sưng to, là người bị bệnh phong thấp! Ba châm Thiêu Hoả Sơn là có thể chữa trị!" Lần này hội trường đều yên lặng, ai cũng hiếu kỳ, đại sư nhìn có vẻ không lớn hơn bọn họ bao nhiêu này có vẻ như cũng có chút tài năng! Chu Trường Lâm thấy thế liền cho người mang châm lên. Trần Hạo châm cứu cho người thứ hai tại chỗ, vừa châm cứu vừa giảng giải về nội dung chủ yếu của ba châm Phù Vân và Thiêu Hoả Sơn. Lại không nghĩ rằng, mới châm cứu đến một nửa, phía dưới bỗng nhiên truyền đến tiếng chất vấn. Tê Tử Vân ngồi hàng trước kiêu ngạo đứng lên, chất vấn Trần Hạo: "Châm cứu sai ba chỗ liên tục, anh cũng xứng được xưng là đại sư ư? Còn ở chỗ này giảng giải về châm cứu? Dạy hư sinh viên, làm trò hề cho thiên hạ!" Trần Hạo cười nhạt: "0! Anh cho rằng cách châm cứu của tôi có vấn đề?” "Đương nhiên! Trong ba châm Phù Vân có một chỗ châm cứu sai, Thiêu Hoả Sơn càng buồn cười hơn, đến mức
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]