Điều này khiến cho cảm giác vượt trội của một đệ tử thuộc dòng họ lớn trong lòng cậu ta sụp đổ không còn chút nào!
Ninh Vũ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Trần Hạo. Khi đó, cậu ta là cậu hai nhà họ Ninh, luôn ngồi ở trên cao nhìn xuống dưới, còn Trần Hạo vừa ngốc vừa bệnh, lại còn là một tên bụi đời đi ở rể! Mà hiện tại, Trần Hạo đã sớm đứng trên đỉnh cao. Còn Ninh Vũ chỉ có thể đứng ở dưới chân núi, dù oán hận nhưng cũng không thế làm gì được!
Anh trai Ninh Hách từng cảnh cáo cậu ta, nếu Trần Hạo muốn tiêu diệt nhà họ Ninh, chỉ Cần một suy nghĩ trong đầu thôi là đủ rồi, anh còn nói rằng, nếu cậu ta không muốn chết, cũng không muốn liên luy đến dòng họ thì đừng đắc tội với người này!
Lúc này, Lôi Quân bị ăn đau đang muốn đi lên nói lí lẽ thì bị Ninh Vũ ngăn lại, sau đó, cậu ta trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn Trần Hạo: "Ninh Vũ không biết anh Trần đang ở đây, đắc tội rồi, nếu có gì đụng chạm đến anh, mong anh Trần thứ lỗi!"
Trương Vĩ cũng cười ha ha: "Một viên chức quèn thì có thể chạy được loại gì tốt? Mấy chiếc xe chỉ hon một trăm ngàn còn bị
vỡ mui đấy, nhất định là thấy mất mặt quá nên mới không dám chạy lại đây!"
Từ Lệ cũng nói: "Ai dà, một khi so sánh người này với người kia...Sẽ làm người ta tức chết!"
Ai ngờ được âm thanh của bọn họ vừa cất xuống, từ chỗ bãi đậu xe truyền đến tiếng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128849/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.