Nhất thời, Phùng Thái đoán rằng có phải đại thần không tiện ra mặt nên mới cố ý đế cho tên ngốc này ra đây nhắc nhở anh ta?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Phùng Thái lập tức chuyển thành vẻ tươi cười.
"Anh xem, đột nhiên tôi lại quên mất anh Thâu đây, mỗi ngày tôi gặp mặt nhiều người như vậy, mắt đều muốn mù cả rồi, mong anh đừng trách!"
Vừa dứt lời, Phùng Thái liền liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới ở phía sau.
"Tam Nhi? Mau sắp xếp cho cậu Thâu đến phòng Đế Hào, nhất định phải là phòng lớn nhất!"
Tên cấp dưới nghe vậy kinh ngạc, nhanh chóng chạy đi sắp xếp. Điều này, chính Thâu Văn Châu cũng sửng sốt! Phòng Đế Hào?
Cho dù lãnh đạo của anh ta trực tiếp tới đây cũng không được cho mặt mũi thế này? Chẳng lẽ ông chủ Tê của anh ta vừa mới tiến thêm được một bước? Nếu không, tại sao Phùng Thái lại khách sáo như vậy?
Trong lòng Thâu Văn Châu chất chứa đủ loại suy nghĩ, Phùng Thái tự mình dẫn anh ta
cùng mọi người đến phòng Đế Hào, được người ta nể mặt đến mức này, Thâu Văn Châu càng thêm đắc ý trước mặt các bạn học.
Phùng Thái do dự có nên tiến lên chào hỏi Trần Hạo một tiếng hay không. Nhưng anh ta lại nhớ đến lời cảnh cáo của cậu Hạ! Một lúc lâu sau, anh ta quyết định trước tiên cứ lui xuống, chào hỏi với Thâu Văn Châu rồi bước nhỏ rời đi, trước khi đi, khoé mắt còn liếc nhìn Trần Hạo.
Mà Thâu Văn Châu và đám bạn học đã bao giờ được đón tiếp như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128844/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.