Lôi Thiên Tuyệt lại nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, liếc mắt nhìn Trần Hạo: “Mạch
Ngân là đồ đệ do tôi một tay nuôi dạy, cậu giết được nó, chứng tỏ cậu có tư cách
thay lão già này quản lý Hải Dương hơn nó! Cậu quỳ xuống nhận thua, Hải Dương
sẽ là của cậu, lão già này sẽ thu cậu làm đệ tử sau cùng, nếu không, già này sẽ tiến
cậu đi gặp đồ đệ của tôi!”
Trần Hạo ra vẻ nghiền ngẫm: “Ha ha! Đây là truyện hài hay nhất mà tôi nghe được
từ trước đến nay đấy!”
Lôi Thiên Tuyệt lại nói đầy thách thức: “Kẻ
không thức thời thường sẽ phải trả cái giá rất đau
đớn đấy!”
“Thế sao? Chỉ dựa vào sức của một tiểu tông sư như ông mà cũng muốn tôi phải trả
giá ư? Ông còn chưa đủ tư cách đâu!”, Trần Hạo nói.
“Tiểu tông sư? Ha ha! Nói cho cậu hay, lão già này đã thoát khỏi cảnh bị giam lỏng hơn ba tháng nay rồi, bây giờ đã là bản bộ tông sư, còn lý do nhận lời nhà họ Hạ
đến tiếp chiến, một là vì muốn tiện tay lấy được Hải Dương, hai là vì muốn xem Hải
Dương còn có nhân vật nào có thể kích thích tôi được nữa không! Chỉ đáng tiếc,
toàn một đảm hữu danh vô thực!” Lôi Thiên Tuyệt quét mắt qua những người Hải
Dương trước mặt, tự kiêu vô đối!
Mà giờ đám gạo cội người Hải Dương với người giới Võ làm gì có ai dám trái lại lời
Lôi Thiên Tuyệt
Làm gì có tông sư nào không được tông môn
tôn phụng coi là khách quý, đội lên đầu mà thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128814/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.