Chương trước
Chương sau
Trên sàn đấu, Mạch Ngân lạnh lùng nhìn thi thể của Viên Hạc Tùng, bật cười: “Rác
rưởi! Chán ngất!”
Mà lúc này, hai bố con nhà họ Hạ đang cúi đầu khom người với Lôi Thiên Tuyệt.
Lôi Thiên Tuyệt khẽ gật đầu với học trò, tỏ ý khích lệ t
Mà Ninh Hách lại nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói với Trần Hạo: “Hai bố con nhà
họ Hạ kia đang đứng cạnh tiểu tông sư đó sao? Đến nhà họ Hạ cũng quỳ xuống thì e
là cả thế giới ngầm của Hải Dương này đều phải nghe theo tiểu tông sư đó mất?”
Ninh Hách còn đang suy đoán!
Thì Mạch Ngân đột nhiên chỉ về hướng hắn ta
Hành động này làm Ninh Hách giật bắn mình.
“Mày là Trần Hạo à? Nghe nói mày cũng có chút bản lĩnh, sao còn ngồi đó làm gì?
Lăn xuống đây xem nào!” Mạch Ngân chỉ vào Trần Hạo và nói.
Ninh Hách thì sợ hãi, nhìn sang Trần Hạo! Hóa ra Mạch Ngân này vốn dĩ muốn đối đầu với Trần Hạo sao?
Trần Hạo mỉm cười đứng dậy. Lúc Ninh Hách còn chưa phản ứng kịp thì Trần Hạo
đã đi lên sàn đẩu, hắn ta còn không có cơ hội ngăn cản.
Hạ Vân Đình thấy vậy thì cười khẩy, đứng dậy. “Mạch Ngân, giết nó đi!”
Mạch Ngân cười gần, liếm môi, nhìn Trần Hạo đang chậm rãi đi lên: “Cái thằng
khốn kiếp nhà mày, nếu không vì mày thì bố mày lúc này còn đang ôm mấy em
xinh tươi trên giường rồi! Nhanh lên, mày muốn chết thế nào nào?”
“Chỉ mỗi mày thôi à? Thôi thôi, gọi thầy mày xuống đây đi! Mày kém tao xa lắm!”,
Trần Hạo cười khẩy.
“Cỡ mày cũng xứng để thầy tạo ra tay ả? Tao chỉ cần một ngón tay là di chết được
mày rồi! Thông minh thì quỳ xuống chịu chết đi, đừng lãng phí thời gian của bố
mày nữa, nếu không… Tạo có nhiều cách để giết mày lắm đó, hehe!”, Mạch Ngân
cười khinh bỉ.
Trần Hạo mỉm cười, nhìn về một hướng: “Xem ra ông muốn anh ta chết phải
không thể thì tôi sẽ giúp ông!”
Mạch Ngân thấy Trần Hạo khinh mình ra mặt, lại quay sang nói với thầy như vậy,
bèn sầm mặt nói: “Mày muốn chết à!”
Từ hồi 10 tuổi, Mạch Ngân đã đi theo làm học trò của Lôi Thiên Tuyệt, số đối thủ
chết trên tay hắn ta là 58 người. Thế mà hôm nay có người dám khinh bỉ hắn ta
Soạt! Vừa nói xong, Mạch Ngân đã phi đến trước mặt Trần Hạo rồi đấm tới
Không ai nghĩ rằng Mạch Ngân sẽ là người tấn công trước.
Tất cả đều kinh ngạc đứng dậy, tưởng rằng Trần Hạo sẽ chết dí trong vũng máu.
Ngồi ở đây toàn là các ông lớn trong thế giới ngầm Hải Dương hoặc là võ quán, ai
cũng kiếm cơm bằng máu tanh cả, bọn họ biết Mạch Ngân đáng sợ cỡ nào! Tất cả đều cho rằng cậu thanh niên đi lên dâng mạng kia e là sẽ không vượt được
một quyền!
Hạ Vân Đình lúc này cũng âm hiểm nhìn chăm chăm sản đấu, dường như ngay giây
sau lão ta sẽ thấy kẻ địch của mình mất mạng.
Ninh Hách nắm chặt nằm đấm, thầm nghĩ, Trần Hạo có thắng được không? Đây là
tiểu tông sư đó!
Mà Trần Hạo ở trên sàn đấu thì chỉ nhẹ nhàng tránh ra, thân hình khẽ điều chỉnh,
thi triển ra chiếu thức y hệt với Mạch Ngân, khiến Mạch Ngân cảm thấy như bản
thân đang nhìn vào gương vậy!
Mà chiêu thức chỉ giống nhau ở hình thái, chứ tốc độ thì đúng là một trời một vực!
Mạch Ngân mới đánh ra quyền một nửa thì sợ hãi phát hiện Trần Hạo đã đấm vào
ngực hắn ta rồi!
Nhanh quá! Chỉ là tốc độ nhanh đơn thuần nhưng cũng đủ để giết Mạch Ngân rồi!
Rầm! Tiếng đấm vang lên!
Hai người áp sát, quay lưng lại với sàn đấu.
Mạch Ngân ngơ ngác, vẻ mặt không dám tin.
“Không… Không thể nào?”
Trần Hạo cười nhạt, quay lại hỏi: “Chết dưới quyền pháp của chính mình có cảm
giác gì thế? Giờ chắc mày hiểu được tâm trạng của những người đã chết vì mày rồi
đó nhỉ? Tao chọn cách chết này cho mày có hay không?”
Rầm! Mạch Ngân cũng không trả lời được câu hỏi của Trần Hạo nữa, cả cơ thể ngã
thẳng xuống dưới sàn.
Những người trong thế giới ngầm Hải Dương, người ở võ quán lúc này đều ngơ
ngác há hốc mồm!
“Mạch Ngân thua rồi! Chỉ trong 1 chiêu!
“Đối phương lại dùng phương thức giết người của Mạch Ngân nữa chứ! Người này…
Thật đáng so!”
“Đây là ai vậy?”
Ninh Hách lúc này mới dám tin mọi chuyện là thật, mắt chữ A mồm chữ O. Hắn ta
không thể ngờ rằng Trần Hạo lại giết chết một tiểu tông sư chỉ với một chiều!
Không lẽ Trần Hạo cũng là tông sư?
Lúc này, Hạ Vân Đình đứng dậy: “Trần Hạo, mày to gan lâm, học trò của tiểu tông
sư mà mày cũng dám giết? Mày muốn chết à!”
Trần Hạo nhìn lão ta rồi cười khẩy: “Ngu ngốc.
Trần Hạo vừa nói xong thì một tiếng “ầm” vang lên.
Một bóng người bên cạnh Hạ Vân Đình phi ra. Cái ghế mà ông ta ngồi đã vỡ vụn!!
Sau đó, ông ta hạ dưới võ đài, nơi hai chân đứng đã nứt hết, lan ra xung quanh.
Sau đó, người này vươn tay lên không trung, lưới sắt bao quanh sàn đấu như bị một
bàn tay vô hình xé ra một lỗ hổng có đường kính hai mét.
Sau đó, hai chân của người đó thả lỏng, nhẹ nhàng rơi xuống sàn đấu.
Tất cả lại im lặng như tờ
Không ít người sợ đến tái mặt, người này lên sàn còn mạnh ít nhất gấp 10 Mạch
Ngân
Vào lúc tất cả đang sửng sốt thì Hạ Vân Đình nói: “Lôi đại sư, giết nó đi… Tôi trả
ông thêm 10 triệu nữa! Giết nó đi!”
Một đám người chấn động, đây là uy thế của tiểu tông sư
Lôi Thiên Tuyệt lên sản đầu thì đám người mới nhìn rõ tướng mạo của ông ta.
Lôi Thiên Tuyệt cao lớn uy võ, hai mát phát sáng, mặc bộ đời Đường màu đen, từng
cử động đều phát ra sự kiêu ngạo.
Mà Lôi Thiên Tuyệt cũng không nhìn Trần Hạo mà nhìn sang những người khác.
“Hôm nay đến đây, ngoại trừ trả sạch ân tinh của nhà họ Hạ ra thì tôi còn mới các
vị đến để thông báo rằng, từ thời khắc này, thế giới ngầm Hải Dương sẽ là của Lôi
Thiên Tuyệt
Lời của Lôi Thiên Tuyệt như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lạnh, khiến cả hội trường
sôi sục, tất cả cũng sững sờ
Hạ Vân Đình cũng sửng sốt, lão ta không ngờ đây lại là mục đích của Lôi Thiên
Tuyệt.
Hạ Hồng Khang nhỏ giọng nói: “Bố ơi, Lôi đại sư…”
“Để xem thế nào đã!”, sắc mặt Hạ Vân Đình trở nên khó coi.
Đám người của thế giới ngầm Hải Dương nghe vậy thì ánh mắt đều tập trung lên
người Hạ Vân Đình.
Bọn chọ nghĩ rằng bản thân đã bị nhà họ Hạ đem bán rồi!
“Ông hai Hạ, không lẽ ông không có gì để nói sao?” một người đứng dậy hỏi.
“Đúng đó, chỉ một câu nói đã muốn cả Hải Dương này, nhà họ Hạ có biết chuyện
này không?
“Ông ta nghĩ mình là ai chứ? Đánh được mà ghê à? Đây là thế giới ngầm, còn có
quy tắc không vậy?”
Tuy là nói vậy, nhưng việc Lôi Thiên Tuyệt xuất hiện đã khiến tất cả đều phải kinh
sợ, nhưng những lời đó đồng nghĩa với việc vả mặt tất cả những ai ở thế giới ngầm,
bao gồm cả nhà họ Hạ.
Thế giới ngầm Hải Dương, dù là nhà họ Hạ thi cũng phải cho phép các ông lớn có
lãnh địa riêng của chính mình. Hiện giờ Lôi Thiên Tuyệt nói muốn cả cái Hải
Dương này, đùa hay gì.
Lôi Thiên Tuyệt này dựa vào đâu? Tiểu tông sư thì sao chứ? Nghĩ một mình chấp
được cả nhóm hay sao?
Bị gây hấn như thế mọi người sao có thể dễ dàng nhượng bộ được?
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả đều sửng sốt. Lôi Thiên Tuyệt đã vụt xuất hiện trước
mặt ông chủ Bách Đồng của huyện Vạn - người phản đối đầu tiên.
“Ông không đồng ý à?”
“Đương nhiên…
Rầm! Lôi Thiên Tuyệt không chờ Bách Đồng nói gì mà đá thẳng vào người ông ta.
Bách Đồng bay vút ra ngoài, trong nháy mắt cả người tan xác, máu tươi tung tóe.
Ôi…
Đám người hít một hơi lạnh.
Sau đó, Lôi Thiên Tuyệt nhìn sang bá chủ phía bắc thành phố, Lâm Thân: “Còn
ông? Có nghĩ như ban nãy nữa không?”
“Tôi… Tôi đồng ý! Sau này tôi chính là con chó của Lôi đại sư!”, Lâm Thân bị Lôi
Thiên Tuyệt lườm, nhất thời sợ hãi.
Lôi Thiên Tuyệt chậm rãi đi về phía người thứ ba.
Còn chưa đến, người đó đã quỹ hẳn xuống: “Từ nay về sau xin phục tùng Lôi đại sư
Lôi Thiên Tuyệt điên cuồng cười lớn, sau đó nhìn về phía Tương Huân, ông chủ
phía Đông thành phố.
“Còn ông?”
“Khốn kiếp… Cái lão giả này… Bớt làm màu đi!”
Tương Huân phẫn nộ, rút súng ra bắn vào đầu Lôi Thiên Tuyệt.
Lôi Thiên Tuyệt điên cuồng cười, bước lên phía trước.
Tương Huân phẫn nộ nổ ủng.
Đám người không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này.
Nhưng chỉ một giây sau khi nổ súng, ngoài Trần Hạo ra thì tất cả đều sợ đến mức
muốn tè ra quần
Lúc súng nổ thì Lôi Thiên Tuyệt đã đi lên chặn nòng súng lại, viên đạn không
những không đâm xuyên lòng bàn tay ông ta mà còn bắn ngược lại và nổ tung.
Sau đó, ống súng cong lại rồi rơi vào tay Lôi Thiên Tuyết.
Phụt! Lôi Thiên Tuyệt cười khẩy vẫy tay, súng bay thẳng vào đầu Tương Huân.
Bùm! Lôi Thiên Tuyệt đạp một cước, thi thể không đầu của Tương Huân rơi lên sàn
đấu, máu tóe ra từ không trung.
Xung quanh yên tĩnh như không, tất cả đều đang run rẩy, sợ đến tận xương tủy.
Giết người như ngóe, đến súng cũng không sợ! Đây nào phải người, đây là ma quỷ
thì có
Hôm nay toàn là những kẻ mạnh trong thế giới ngầm đến tham gia cuộc thi,
nhưng không một ai từng gặp ác ma như vậy cả.
Lôi Thiên Tuyệt nhìn đám khán giả bằng ánh mắt lạnh lùng rồi hỏi: “Còn kẻ nào. truyện ngôn tình
không một ai dám từ chối!
Không phục sẽ phải chết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.