"Trần Hạo... mày đừng có mà đắc ý...", Bách Lương tức giận nói.
Bách Nguyên An trừng mắt nhìn cháu trai: "Cháu im miệng cho ông!"
Bách Lương câm nín, không dám nói gì.
"Trần Hạo... không! Cậu Trần, xin cậu thứ lỗi, là tôi có mắt mà không biết thái sơn..."
“Đó không phải là điều tôi muốn nghe!”, Trần Hạo cười nói.
"Tôi... tôi sẵn sàng chuyển nhượng cổ phần của Bách thị cho Bạch Phi Nhi!" Mặc dù trong lòng Bách Nguyên An không muốn, nhưng ông ta biết rõ rằng nếu ông ta không làm điều này, những nỗ lực cả đời của ông ta sẽ trở nên vô ích.
Trần Hạo cười mỉa: "Ông già, ông thật thông minh, tôi cũng không phải là người kiên nhẫn đâu! Nên làm gì thì ông tự quyết đi ha!"
Dứt lời, Trần Hạo quay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Trần Hạo rời đi, Bách Lương không phục nói: "Ông nội, chúng ta thật sự bỏ qua chuyện này sao?"
Bách Nguyên An thất vọng liếc nhìn cháu mình, lập tức có vẻ già đi rất nhiều, gương mặt đanh lại!
"Lần này không phải chúng ta bỏ qua cho bọn họ, mà là cầu bọn họ buông tha cho chúng ta. Cháu không được phép nói chuyện của ngày hôm nay ra với bất kỳ ai! Từ nay về sau, dù là nhà họ Bạch hay là Trần Hạo thì chúng ta cũng không thể động vào! Nhớ cho kỹ!"
"Ông nội...", Bách Lương vẫn muốn tranh luận.
"Tiểu Lương, ông nội đã già rồi, không thể bảo vệ cháu cả đời. Hãy nhớ học cách làm người. Có một số người không phải là loại mà chúng ta có thể khiêu khích. Nếu không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128792/chuong-120.html