Huyết châm là một kỳ châm trong châm cứu cổ đại, được Đông y sử dụng để chích máu, chỉ là sau này nó dần bị lãng quên, cách sử dụng của nó đã thất truyền trước khi biến mất trong dòng chảy lịch sử. Lâm Vũ Nặc đã đọc được dòng giới thiệu về huyết châm từ một quyển sách y học cổ! Cô ấy không thể ngờ rằng, Trần Hạo lại biết dùng nó! “Ờm… Ở đây không có huyết châm sao?”, Trần Hạo suy nghĩ một chút, cảm thấy huyết châm khó mà tìm được, nên định dùng kim chọc y tế thay thế. Lưu Khánh giờ mới tỉnh lại: “Có! Để tôi đi lấy...” Nói xong, Lưu Khánh chạy ra ngoài, rất nhanh sau đó đã thở phì phò chạy về, trong tay cầm lấy một bộ châm cổ, châm được bọc trong bao bằng da, chỉ cần nhìn bề ngoài cũng biết nó là đồ vô giá! Sau khi Trần Hạo nhận lấy, liền mở túi châm ra, lấy ra mấy cây to hơn châm bạc bình thường ra. Sau đó, Trần Hạo khử trùng cho châm, khi mọi người còn chưa kịp chuẩn bị gì, anh đã đâm châm phụp xuống một phát. Thủ pháp châm kim của Trần Hạo làm cho mắt đám học sinh của Lưu Khánh đứng xem trồi hết cả ra! Cảm thấy Trần Hạo muốn đâm chết người ta! Nhưng ngay sau đó họ đã bị sự thật đập cho tỉnh ra, một chất lỏng màu vàng dính chảy ra từ ống rỗng của huyết châm, Trần Hạo cầm chiếc xô nhựa đã chuẩn bị sẵn để hứng nó. Trong sự sững sờ của tất cả mọi người, Trần Hạo đã thực hiện châm thứ hai! Sau năm mũi châm liên tiếp, bụng của bệnh nhân đã xẹp xuống với tốc độ rõ ràng! Còn chiếc xô nhựa chỉ trong chốc lát đã chứa đầy chất lỏng màu vàng sền sệt. Đám học trò của Lưu Khánh nhốn nháo cả lên, họ không thể tin được huyết châm của Đông y lại có thể chọc hút dịch ổ bụng nhanh hơn cả phẫu thuật Tây y? Khi dịch được thải ra ngoài gần hết, Trần Hạo đặt tay lên cổ tay bệnh nhân để cảm nhận mạch. Lưu Khánh nói: “Chọc hút hết dịch ra mà không tỉnh lại thì vẫn phiền phức lắm!” Trần Hạo cười tự tin: “Đương nhiên là có thể tỉnh lại!” Nói xong anh châm liên tiếp hai kim, một ở huyệt thái dương, một ở ấn đường. Ngay sau đó, người đàn ông trên giường bệnh rùng mình một cái, ánh mắt lấy lại ánh sáng. Tỉnh rồi! Thật sự tỉnh rồi! Đám học sinh của Lưu Khánh kinh ngạc đến mức không biết nên hình dung cảm xúc thế nào cho phải, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi. Biểu cảm của Thạch Khang thì càng phức tạp hơn, trong sự gượng gạo cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và kính phục! Tên này giỏi thật đấy! Bệnh nhân đến Lưu Khánh cũng phải sợ mà anh lại thoăn thoắt cái là xong! Y thuật cỡ này đúng là xuất sắc như thần, đừng nói Lưu Khánh niềm nở khách sáo thế, đến anh ta còn muốn quỳ xuống vái hai vái xin chỉ dạy nữa kìa! Hai châm có thể thức tỉnh bệnh nhân mất hồn mấy trí, năm châm có thể chọc hút dịch ổ bụng, thế này... quả thật giỏi hơn Tây y! Lưu Khánh cười yên tâm khi thấy bệnh nhân tỉnh lại, ca điều trị đã thành công, ai bảo Đông y không có tác dụng cơ? Lâm Vũ Nặc nhìn Trần Hạo, trong mắt ẩn chứa rất nhiều điều không nói rõ được. Trương Mạn thì lại cảm thấy giờ phút này đây Trần Hạo rất đẹp trai, đẹp trai đến mức làm cô ấy rung động, biến điều không thể thành có thể, trên người Trần Hạo tràn đầy sức quyến rũ của sự bí ẩn. Trần Hạo là người bình tĩnh nhất trong cả đám, sau khi bệnh nhân tỉnh táo, anh mượn bút của Lưu Khánh, múa bút viết ra đơn thuốc, đưa cho hai vợ chồng đang khóc trên giường. “Cầm lấy đơn thuốc này đi, nếu mấy người có thể gom đủ vài thứ dược liệu quý hiếm trong đó thì có thể kéo dài tuổi thọ của ông ta tối đa năm tháng, nếu không được, thì vị thuốc chính trong đó cũng có thể đảm bảo ông ta sống được thêm ít nhất ba tháng!” Người phụ nữ nghe vậy thì buồn vui lẫn lộn, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì. Còn người vừa tỉnh dậy, cứ gào rống lên mà khóc, còn ai có thể hiểu được sự quý giá của thời gian hơn ông ta? Người đàn ông run rẩy muốn quỳ lạy Trần Hạo. Trần Hạo nhanh chóng đỡ ông ta lên: “Không cần làm vậy, chỉ là vừa hay có năng lực này, giúp được ông cũng là duyên phận!” “Cảm ơn Trần đại sư!”, cả hai cùng nói. Lưu Khánh nghe vậy thì ánh mắt nhìn Trần Hạo càng thêm ngưỡng mộ: “Trần đại sư nói rất hay!” Còn những người nghe nói phòng khám có biến mà vây ngoài đã chen lên đến trước. Nhìn thấy người đàn ông vừa ngất đi kia nay đã tỉnh táo, mấy người bệnh nhân không thể tin được. “Bệnh ung thư mà cũng chữa được? Lại còn Đông y? Nghe điêu nhỉ! Lại còn nói sẽ sống được ít nhất ba tháng! Chém gió đấy à?” “Anh nói xem có phải là tìm người đến diễn không... Chẳng phải người của Đông y cũng hay làm mấy trò này sao?” Có người rì rầm thì cũng có người hùa theo, bên ngoài rộn rã cả lên. Người vợ cảm động rơi cả nước mắt kia, khi nghe tin có người vu khống ân nhân của mình liền vội vàng xông ra ngoài. “Mấy người nói linh tinh gì thế, không tin thì cứ xem hồ sơ bệnh án của chồng tôi, các bệnh viện Tây y lớn đều có, bên trong bác sĩ hành y chữa bệnh cứu người, mấy người lại đứng ngoài gièm pha nói xấu, không biết ngại à?” Lưu Khánh bước ra khỏi phòng khám với vẻ mặt uy nghiêm: “Hôm nay Lưu Khánh tôi đây lấy lời nói này làm chứng, Trần đại sư nói ít nhất ba tháng là ba tháng, thiếu một ngày, thì Lưu Khánh tôi sẽ bỏ nghề, về quê nuôi cá trồng rau, về sau sẽ không động vào châm bạc trong túi châm nữa!” Lời nói của Lưu Khánh như ném đá lên mặt hồ tĩnh lặng, làm mọi người bên ngoài đều sửng sốt. Sau giây phút đó, cả hành lang vỡ òa ra! Bệnh ung thư còn chữa được! Thế thì bệnh khác chẳng phải là chuyện nhỏ hay sao? “Trần đại sư... Trần đại sư... a!” “Trần đại sư còn giỏi hơn Lưu Thánh thủ này! Chúng ta đi tìm cậu ấy khám bệnh!” “Đúng, đúng! Tìm Trần đại sư!” Một đám người rầm rầm kéo đến vây quanh Trần Hạo, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ đến! Trông cứ như là ngôi sao nổi tiếng nào đến vậy, lấp đầy hết tất cả chỗ trống xung quanh Trần Hạo. Trần Hạo đổ mồ hôi lạnh, anh không thể ngờ đến tình thế này. Còn hai mẹ con Trương Mạn đến giờ phút này mới tỉnh lại từ cơn bàng hoàng. Trần Hạo mới là đại sư, sở dĩ Lưu Khánh kính trọng Trần Hạo là vì anh sở hữu y thuật cao minh hơn ông ấy nhiều! Hai mẹ con thầm nghĩ, cứ mở miệng ra là đại sư, hóa ra là vì Trần Hạo là đại sư thật à! Còn lúc này Trần Hạo đã bị người ta chen chúc đến nỗi mà quần lót cũng ướt mồ hôi! Trần tiên nhân, phật y quỷ thủ của sự sống và cái chết, Chí Tôn thét ra lửa của Thiên Đường Chiến Thần, hai thân phận chọc trời này gộp lại, đáng lý ra mà nói thì Trần Hạo đã nên quen cảnh tượng này rồi mới phải. Nhưng cảnh tượng trước mắt đây lại khiến người mạnh mẽ như anh kinh ngạc. Nhìn những bệnh nhân nhe nanh múa vuốt, biểu cảm đáng sợ kia, lần đầu tiên Trần Hạo cảm thấy không biết làm sao mới phải. Trần Hạo vội vàng nói: “Ặc... mọi người đừng chen lấn, lần chữa trị vừa rồi... chỉ là trùng hợp!” “Trùng hợp à! Thế anh cũng trùng hợp cho chúng tôi một tí đi!”, bệnh nhân đáp lại. “Tôi không có giấy phép hành nghề y! Không có giấy phép mà khám bệnh là phạm pháp đấy!”, Trần Hạo lại nói. “Bọn tôi cũng đâu có kiện anh, anh phạm pháp gì mới được?” “Đúng, đúng, đúng! Ai mà dám nói ra, tôi chết trước cửa nhà họ cho xem, xem họ có sợ không!” Trần Hạo nghe vậy, có cảm giác muốn khóc cho các bệnh nhận xem luôn! Lâm Vũ Nặc cũng tỉnh dậy sau cơn choáng, trong lòng đã coi Trần Hạo như là thần tượng có y thuật khủng bố, mà thần tượng đang bị vây khốn, cô phải nhanh chóng kéo tay thầy mình. Lúc này Lưu Khánh mới tỉnh ra, vội bước lên nói: “Ặc... mọi người ơi, Trần đại sư vừa mới chữa cho bệnh nhân, giờ đang mệt mỏi cạn sức, cần được nghỉ ngơi! Giờ tôi thay mặt Trần đại sư khám bệnh, miễn phí toàn bộ!” Nghe xong mấy câu này, đám đông lại bùng nổ. Phụt! Suýt chút nữa Trần Hạo đã phun ra đấy, ngơ ngác đưa tay ra bắt đáp lại: “Tôi là Trần Hạo!” Phụt! Vẻ ngờ nghệch của Trần Hạo khiến Lâm Vũ Nặc bật cười, sau đó cô ấy dùng ánh mắt biết nói của mình quét qua Trần Hạo rồi bỏ chạy! Trần Xu sững sờ, tình huống gì đây? Chạy cái gì vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]