Lưu Khánh nói xong, châm cứu cho Lý Thúy Lan một hồi, Lý Thúy Lan liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Thật sự cảm ơn Lưu Thánh thủ quá. Chỉ sau vài mũi châm cứu này mà tôi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều! Nhuận cả khí!”, tinh thần đã lâu không thấy nay xuất hiện trở lại trên khuôn mặt của Lý Thúy Lan, bà ta cũng đã nở một nụ cười.
Lưu Khánh khiêm tốn nói: “Bà quá khen, biển y vô bờ, người có y thuật cao minh hơn tôi nhiều lắm!”
Lâm Vũ Nặc ở bên cạnh vẫn luôn quan sát thầy mình, bắt gặp thầy hay bất giác nhìn Trần Hạo, liền rất hiếu kỳ, không lẽ trên người tên này có giấu cái gì?
Sau khi châm cứu, Lưu Khánh viết thoăn thoắt, kê ra một đơn thuốc: “Thạch Khang, đi hốt thuốc!”
Thạch Khang gật đầu, cầm theo đơn thuốc đi ra ngoài.
Bệnh đã xem xong, thuốc cũng bốc rồi, Trần Hạo bèn đứng lên: “Đã xem bệnh xong rồi, chúng tôi cũng không làm phiền nữa, bên ngoài còn có nhiều bệnh nhân đang đợi!”
Lưu Khánh cười cười, đứng dậy tiễn bước: “Cậu đến làm sao lại là làm phiền được? Bữa sau...”
Trần Hạo bất lực: “Tôi không đồng ý thì ông sẽ không để cho tôi đi đúng không?”
“Cái này… ha ha ha!”, Lưu Khánh không nhịn được cười.
Trần Hạo dẫn đầu đi ra, Lưu Khánh ở phía sau khom mình cúi chào, lễ phép vô cùng.
Khi mọi người quay lại cái hành lang đầy bệnh nhân đó một lần nữa, Thạch Khang đã bốc xong thuốc và quay trở lại!
Trương Mạn cầm lấy thuốc, trong lòng còn có chút hư vinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128771/chuong-99.html