Khi Lưu Khánh đến bệnh viện với hòm thuốc, thì cũng đã nửa giờ trôi qua.
Sau khi vào cửa, Lưu Khánh cũng không nói dài dòng, trực tiếp bắt mạch.
"Ông Hạ, chúng ta đã là bạn nhiều năm rồi, ông đừng có mà lừa gạt tôi. Ông nói trước đó ông có thể bước xuống đất sao? Với tình trạng này của ông, nếu không uống thuốc do tôi kê thì giữ tính mạng còn khó, nói gì đến chuyện bước xuống đất?"
Hạ Bách Lăng cười khổ: "Làm sao tôi có thể gạt ông..."
Hạ Bách Lăng kể lại những gì đã xảy ra.
Nghe thấy chuyện vừa xảy ra, Lưu Khánh chán nản đến dậm chân: "Ông Hạ của tôi ơi! Ông biết Trần Hạo là ai không? Chính là người lần trước tôi nói muốn mời đến giúp ông chữa bệnh đó! Ông thì hay rồi, trực tiếp đuổi người ta đi!"
Hạ Bách Lăng kinh ngạc nói: "Vị bác sĩ thiên tài mà anh nói đến chính là cậu ta?"
Nét mặt Lưu Khánh không nói nên lời, khó khăn mở miệng: "Chính là cậu ấy, ông bảo tôi bây giờ làm sao có thể nói chuyện với người ta đây!"
Bà Hạ nhếch môi khinh bỉ: "Cái mợ gì mà bác sĩ thiên tài, trên đời này không có thứ gì mà tiền không mua được. Chỉ cần bà đây cho đủ tiền, cậu ta chắc chắn phải ngoan ngoãn!"
Lưu Khánh không vui khi nghe bà Hạ nói thế, liền lên tiếng: "Bà Hạ, bà nghĩ những người sở hữu y thuật cao siêu như thế mà còn thiếu tiền sao?"
"Lợi hại đến cỡ nào? Nhìn ông nói kìa, cậu ta là người chứ không phải là thần thánh, là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128702/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.