Bạch Chân Chân cắn răng, cô ta chỉ muốn tát cho Tống Ninh Mông mấy cái...
Nhưng địa vị của Tống Ninh Mông ở nhà họ Tống thì cao hơn cái loại bố mẹ không thèm nhìn mặt như cô ta nhiều!
Việc tát Tống Ninh Mông thì mãi mãi chỉ là một suy nghĩ viển vông mà thôi, tỉ lệ thành công nhỏ hơn cả con kiến.
Bạch Chân Chân nắm chặt tay, ánh mắt hằn học.
Đắc ý cái gì? Đi cùng một thằng ngốc, sớm muộn cũng lây ngốc thôi!
Chính vào lúc này, Bạch Chân Chân nhìn thấy một bóng dáng mà cô ta cho là cứu tinh. Cô ta khiêu khích Tống Ninh Mông, rồi vội vàng vẫy tay với “cứu tinh” của mình: “Mạt Mạt!”
Trương Mạt Mạt đang đi mời rượu cùng Ninh Vũ, nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, thấy Bạch Chân Chân thì còn cười rất tươi. Nhưng khi thấy người phía sau Bạch Chân Chân, nụ cười liền trở nên gượng gạo.
Bạch Chân Chân lại không để ý đến việc đó mà chỉ vội vàng chạy tới, kéo tay Trương Mạt Mạt và nói nhỏ: “Mạt Mạt, chị họ cô đang chơi với cái thằng ngốc kia kìa, nhà cô làm về trình diễn nghệ thuật nhỉ? Không sợ bị xấu mặt sao?”
“Haha... chị họ chơi với ai thì kệ chứ! Tôi quản không nổi!”, Trương Mạt Mạt lúng túng nói.
Trong lòng thì thầm nghĩ Bạch Chân Chân ngu thật, giờ vẫn còn một lời kẻ ngu một câu kẻ ngốc để chọc giận Trần Hạo?
Bạch Chân Chân không ngờ Trương Mạt Mạt lại nói thế. Trương Mạt Mạt và Tống Ninh Mông tuy là hai chị em họ nhưng luôn khắc khẩu, chẳng ưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128692/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.