Bạch Chân Chân cắn răng, cô ta chỉ muốn tát cho Tống Ninh Mông mấy cái... Nhưng địa vị của Tống Ninh Mông ở nhà họ Tống thì cao hơn cái loại bố mẹ không thèm nhìn mặt như cô ta nhiều! Việc tát Tống Ninh Mông thì mãi mãi chỉ là một suy nghĩ viển vông mà thôi, tỉ lệ thành công nhỏ hơn cả con kiến. Bạch Chân Chân nắm chặt tay, ánh mắt hằn học. Đắc ý cái gì? Đi cùng một thằng ngốc, sớm muộn cũng lây ngốc thôi! Chính vào lúc này, Bạch Chân Chân nhìn thấy một bóng dáng mà cô ta cho là cứu tinh. Cô ta khiêu khích Tống Ninh Mông, rồi vội vàng vẫy tay với “cứu tinh” của mình: “Mạt Mạt!” Trương Mạt Mạt đang đi mời rượu cùng Ninh Vũ, nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, thấy Bạch Chân Chân thì còn cười rất tươi. Nhưng khi thấy người phía sau Bạch Chân Chân, nụ cười liền trở nên gượng gạo. Bạch Chân Chân lại không để ý đến việc đó mà chỉ vội vàng chạy tới, kéo tay Trương Mạt Mạt và nói nhỏ: “Mạt Mạt, chị họ cô đang chơi với cái thằng ngốc kia kìa, nhà cô làm về trình diễn nghệ thuật nhỉ? Không sợ bị xấu mặt sao?” “Haha... chị họ chơi với ai thì kệ chứ! Tôi quản không nổi!”, Trương Mạt Mạt lúng túng nói. Trong lòng thì thầm nghĩ Bạch Chân Chân ngu thật, giờ vẫn còn một lời kẻ ngu một câu kẻ ngốc để chọc giận Trần Hạo? Bạch Chân Chân không ngờ Trương Mạt Mạt lại nói thế. Trương Mạt Mạt và Tống Ninh Mông tuy là hai chị em họ nhưng luôn khắc khẩu, chẳng ưa nhau chút nào! Thế mà hôm nay Trương Mạt Mạt lại nói kiểu này? Mà Trương Mạt Mạt và Ninh Vũ cũng thật kỳ lạ, ánh mắt cứ láo liên, giống như không dám chạm mắt ai vậy, chẳng có chút phong phạm giao lưu gì cả, như kiểu đang sợ ai! Nhưng hai người này làm gì đã sợ ai bao giờ? Bất kể Bạch Chân Chân nói gì thì Trương Mạt Mạt cũng kéo Ninh Vũ đi, đồng thời nói: “Chị họ, em đi trước nhé, qua kia mời rượu cùng cậu Ninh”. Nói rồi, cô ta không buồn nhìn Tống Ninh Mông mà quay đầu đi luôn. Bạch Chân Chân mắt chữ O mồm chữ A, Trương Mạt Mạt đang sợ Tống Ninh Mông sao? Không thể nào? Cả Ninh Vũ nữa, ban nãy cũng đang trốn Tống Ninh Mông hả? Không, không hợp lý chút nào! Tất cả đều là người trong giới, ân oán gì cũng đã được xóa bỏ. Trương Mạt Mạt và Ninh Vũ không thể nào sợ Tống Ninh Mông được! Nhưng nếu không phải là Tống Ninh Mông thì chẳng lẽ lại là Trần Hạo? Ha, Trần Hạo! cô ta thà tin là Trương Mạt Mạt và Ninh Vũ bị quỷ ám còn hơn là tin họ sợ Trần Hạo! Cái tên ngốc mà vẫn còn đang ăn bít tết một cách xấu hổ kia! Trần Hạo không đi, nên Bạch Chân Chân cũng không thể an tâm đi quanh tiệc rượu được. Ai mà biết được lát nữa cái tên ngốc đó sẽ khiến cô ta khó xử cỡ nào chứ? Nghĩ đến đây, Bạch Chân Chân lại khó chịu lườm Trần Hạo: “Tôi khuyên anh nên về nhà nhanh lên, lát nữa gây phiền thì không hay ho gì đâu!” “Ô, đây là thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch, Bạch Chân Chân sao? Chậc chậc, xinh quá cơ? Cả phía trước nữa, Trương Mạt Mạt với Ninh Vũ hả? Đã lâu không gặp! Chạy cái gì thế? Qua đây ôn lại kỷ niệm nào!” Một âm thanh khiêu khích vang lên khiến Bạch Chân Chân nhớ đến một người, Khổng Dư, cái tên con nhà giàu suốt ngày ngang ngược đi trêu chọc người khác! Trương Mạt Mạt và Ninh Vũ quay lại, thấy người đó thì quay sang nhìn nhau, nhưng không hề rời đi, chỉ gượng gạo cười tại chỗ. Bạch Chân Chân cảm thấy Trần Hạo đúng là sao chổi mà! Từ lúc đi vào, nhìn thấy Trần Hạo là cô ta đã dự cảm có điều không lành rồi. Quả nhiên là phiền thật. Nhà họ Khổng và nhà họ Bạch luôn bất hòa với nhau, nhưng hai nhà không ai hơn ai kém nên cùng lắm mấy đứa trẻ con gặp nhau thì hoạnh họe mấy câu như chẳng làm gì quá đà cả! Nhưng từ khi nhà họ Khổng chuyển vào thành phố và đứng vững chân thì lại khác, người nhà họ Khổng đã bắt đầu kiêu căng hơn, gặp lại nhà họ Bạch thì không chỉ trêu chọc mà còn không thèm nể tình! Sắc mặt Bạch Chân Chân lúc này đã rất khó coi, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Xinh đẹp thì mắc gì đến anh? Đừng có ngồi không kiếm chuyện!” “Tôi thích kiếm chuyện đấy, cô làm gì được tôi nào?”, Khổng Dư cười khẩy, quay lại nhìn thấy Tống Ninh Mông thì ánh mắt sáng lên: “Đây là Ninh Mông mà? Còn nhớ anh Khổng không em?” Tống Ninh Mông trợn mắt: “Sao anh vẫn hèn như xưa vậy?” Khổng Dư cười hềnh hệch, xoa tay nói: “Tối nay tôi có tiệc, có nhiều con trai nhà giàu thành phố đến lắm, ba người cũng đến đi! Khổng Dư tôi mà tổ chức tiệc thì chắc chắn rất sang! Nếu ba người không phải con gái thì tôi còn lâu mới dắt theo!” Anh ta nói xong thì Bạch Chân Chân, Trương Mạt Mạt cùng Ninh Vũ đều biến sắc! Ba người? Chính là Bạch Chân Chân, Trương Mạt Mạt và Tống Ninh Mông còn gì? Đây thật sự là quá ngông cuồng rồi. Anh ta coi ba người này là ai vậy? Là gái đi theo hầu tiệc hay sao? Tiếp rượu? Không coi ba cô gái ra cái gì hết, càng khinh thường Ninh Vũ đang đứng đó! Ninh Vũ tức giận vô cùng. Cậu ta lén liếc sang Trần Hạo, thấy Trần Hạo cũng không phản ứng gì, thì thầm khinh thường. Tống Ninh Mông bị người ta sỉ nhục như thế mà Trần Hạo vẫn im lặng? Đàn ông kiểu gì thế? “Khổng Dư, nói chuyện có chừng mực đi! Đừng có làm tôi tức! Mau xin lỗi Ninh Mông và Mạt Mạt đi!”, Ninh Vũ đanh mặt lại, nhìn Khổng Dư. Trương Mạt Mạt nhìn Ninh Vũ với vẻ sùng bái, Bạch Chân Chân cũng nhìn Ninh Vũ bằng con mắt khác! Đến cả Tống Ninh Mông cũng nhìn Ninh Vũ với ánh mắt tán thưởng! Ninh Vũ cảm nhận được ánh mắt đó của Tống Ninh Mông, trong lòng nóng bừng lên, ánh mắt nhìn Khổng Dư cũng hung ác hơn mấy phần! Trần Hạo đứng bên cạnh nhìn đám trẻ con này diễn trò thì âm thầm bật cười, lại gắp thêm một miếng bít tết. “Xin lỗi? Cậu bị ngu à! Cậu nghĩ cậu là ai mà nói với tôi như thế hả?”, Khổng Dư bị Ninh Vũ nói thế, liền mắng trả lại. Nhưng vừa mới nói xong thì đã thấy Ninh Vũ đấm vào mặt Khổng Dư. Khổng Dư bị đánh đến sửng sốt, chỉ thấy miệng mình thật tanh, nhất thời tức giận đánh trả! Nhưng lúc anh ta đánh trả thì lại bị một nửa đôi đũa của Trần Hạo bắn ra, trúng ngay vào chân. Khổng Dư lúc ấy quỳ sụp xuống trước mặt Ninh Vũ, cái tát của Ninh Vũ cũng trúng thẳng mặt Khổng Dư. Ninh Vũ còn tưởng Trần Hạo không dám ra tay mà là do mình đánh. Cậu ta hùng hổ đấm cho Khổng Dư mấy cái nữa, khiến Khổng Dư phát khóc cả lên. Ninh Vũ vừa đấm vừa âm thầm nhìn sang Tống Ninh Mông, thấy Tống Ninh Mông đang nhìn Trần Hạo với ánh mắt hâm mộ, bèn khó chịu, đánh càng đau hơn! Trần Hạo là cái thá gì? Cho dù có sức khỏe thì sao? Gặp phải Khổng Dư lại chẳng dám ra mặt, kiêng kỵ đủ điều? Bạch Chân Chân và Trương Mạt Mạt thì cảm thấy chỉ có Ninh Vũ mới là người đàn ông chân chính! Bạch Chân Chân liếc Trần Hạo như vô tình, như cố ý, nhưng lại thấy anh vẫn đang ngốc nghếch ăn bít tết. So với người anh hùng như Ninh Vũ thì đúng là không cùng đẳng cấp mà! Cô ta lại càng thêm khinh bỉ Trần Hạo. Lòng thầm cảm thấy may mắn, 3 năm trước cô ta còn nhỏ, nếu không có khi người phải lấy Trần Hạo là cô ta chứ chưa chắc đã là Bạch Phi Nhi! - ------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]