Trần Hạo nhàm chán làm biếng ở bộ phận bảo an cả một buổi chiều. Lúc sắp tan làm, thư ký của Bạch Phi Nhi đến tìm anh. 
Đến văn phòng Tổng giám đốc, Trần Hạo thấy Bạch Phi Nhi có vẻ khá mệt mỏi. 
“Vợ à, tìm anh trong thời gian làm việc phải chăng là vì nhớ anh rồi?”, Trần Hạo chẹp miệng nói, đặt mông ngồi phịch xuống đối diện Bạch Phi Nhi. 
Bạch Phi Nhi nhíu mày: “Ở công ty thì anh nên gọi chức vụ của tôi”. 
“Đều là người nhà cả, cô cứ xa cách vậy làm gì, ai không biết còn nghĩ cô giở thói quan liêu”. 
“…”, Bạch Phi Nhi thấy chi bằng Trần Hạo cứ giữ im lặng làm một tên ngốc còn hơn. 
“Tìm tôi có chuyện gì không?”, Trần Hạo nghĩ còn đùa giỡn kiểu đó nữa có khi lại bị đánh nên anh bèn tỏ ra đứng đắn hơn. 
“Bộ phận bảo an rốt cuộc có chuyện gì đấy?”, Bạch Phi Nhi hỏi. 
“Ồ, họ thấy năng lực không bằng tôi nên thấy hổ thẹn tự rời đi! Tôi có khuyên họ nhưng vẫn không giữ lại được. Cô biết đấy, làm người quá ưu tú cũng là một phiền phức mà”. 
“…”, Bạch Phi Nhi nhìn Trần Hạo nói như thật, cô lại có cảm giác muốn đánh người. 
“Anh có biết hậu quả không? Nhân sự ở các bộ phận trong công ty rất phức tạp, tôi mong anh đừng đừng làm xằng làm bậy”. 
Trần Hạo nhún vai thành thật nói, anh vẫn cần chút thời gian để điều tra một vài chuyện. 
Làm một nhân viên rỗi việc ở Bạch Thị là lựa chọn tốt nhất với anh! 
Còn về một số chuyện rách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128691/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.