Nửa đêm có tiếng điện thoại di động, âm thanh vang lên làm người khác bực mình vì mất ngủ.
Trình Gia Gia đánh thức Trần Phong Vũ, trong lòng đột nhiên dự cảm có chuyện xấu.
“Không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi”. Trần Phong Vũ một tay vỗ nhẹ hai má cô, một tay với lấy di động trên chiếc bàn cạnh giường. Trong lòng khó chịu, làm sao anh lại quên không tắt di dộng.
Vốn định trực tiếp tắt đi, nhưng nghĩ vẫn nên nhìn qua hiển thị người gọi, người biết số điện thoại này của anh cũng không nhiều.
Hiển thị người gọi là Phạm Mỹ Vân, dựa vào nguyên tắc theo chiều hướng tốt, anh vẫn nên cho Phạm Mỹ Vân một cơ hội, vì thế anh ngồi dậy, ấn nút nhận điện, cầm di động đi xuống giường.
"Alô". Anh đi đến cạnh cửa, hạ thấp giọng, cố gắng không đánh phức giấc ngủ của cô, bởi vì sáng mai năm giờ họ còn phải ra sân bay.
Nhiệt độ cơ thể của anh vừa rời khỏi thân thể của cô, cô vẫn tỉnh, chẳng qua cô liên tục không động đây, là để đôi tai lắng nghe giọng anh.
"Phong Vũ...". Microphone truyền đến tiếng Phạm Mỹ Vân yếu ớt, âm thanh khàn khàn.
"Cô có biết bây giờ là mấy giờ không?". Anh hạ thấp giọng, trong lòng tràn đầy lửa giận.
"Em sắp chết... em chỉ muốn nói... em rất yêu anh... ". Lời nói Phạm Mỹ Vân đứt quãng, như trôi nổi giữa không trung không hề có thật.
"Cô đừng lấy cái chết uy hiếp tôi!". Khi chia tay, anh đã cho Phạm Mỹ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-ben-goi-lanh-lung/2479010/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.