Tất nhiên cuối cùng chẳng có gì, anh ấy nhát như thế thì chờ mong cái gì. Tôi bị Lâm Cảnh Chi trực tiếp đắp chăn cho, quấn chăn thành kén cho tôi, cuối cùng thì hài lòng ôm cả người lẫn chăn để ngủ. Sau khi chiêm ngưỡng khuôn mặt đang ngủ của anh một lúc, tôi nhắm mắt lại và ngủ ngon lành.
Không biết có phải do chăn bông khiến tôi không thể cử động nên mới gặp ác mộng hay không, giống như một giấc mơ nhưng lại không phải là mơ. Tôi mặc đồng phục của trường cao trung Phong Thủy và đang đứng trò chuyện với bạn cùng bàn ở gần tiệm trà sữa. Cách đó không xa là một thanh niên đang nằm bất động động ở dưới đất, anh ấy đang mặc bộ đồng phục của trường cao trung thành phố, ánh trăng chiếu vào cậu, làm tăng thêm cảm giác dễ bị tổn thương và tĩnh lặng.
“Thật kinh khủng, tôi phải làm sao đây?” Bạn cùng bàn kéo ống tay áo khoác của tôi, tay run lên không thể kiềm chế.
Trước đây tôi còn tưởng tên Lâm Kỳ An luôn rất thân thiện, nhưng không ngờ anh ta đã đánh người ở ngoài trường học. Tôi cũng sợ mà lắp bắp: “Anh ấy nằm đó đã lâu rồi, cậu có muốn đi xem không?”
Thẩm Tín liếc nhìn điện thoại rồi lắc đầu: "Không đâu, mẹ mình đang tìm mình, mình về trước, cậu cũng nên về đi. Nếu không được thì cứ gọi 120!"
Tôi lại hoang mang không biết làm thế nào: "…"
Tôi sờ túi thì thấy trống rỗng, điện thoại của tôi được cô giáo chủ nhiệm tịch thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-70-van/2788040/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.